• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cũng một môn võ kỹ, một người đối với việc lĩnh ngộ được ý cảnh võ học và không lĩnh ngộ ý cảnh võ học, thì sức mạnh hoàn toàn khác biệt nhau.

Cái trước, có thể hóa mục nát thành thần kỳ, đao kiếm quyền thương. Ở trong tay bọn họ, là sống.

Nhân giai hạ phẩm võ kỹ, có thể bộc phát ra Nhân giai Trung phẩm, thậm chí là đến cao cấp.

Lĩnh ngộ được một thành ý cảnh, thì sức mạnh của chiêu thức có thể tăng lên gấp đôi, hai thành thì lên gấp ba..

Một đao " Địch Đãng Thiên Hạ"kia của Trác Trường Phong, vốn là sát chiêu mạnh nhất trong Địa giai hạ phẩm đao pháp, cộng thêm hai thành đao ý sức mạnh tăng lên, sức mạnh tăng lên gấp ba lần, gần bằng một đòn mạnh nhất của võ giả Ngưng Chân cảnh.

Đao khí còn chưa rơi xuống, nhưng uy thế kinh khủng đã làm đất đá trên mặt đất trong sân động rung lên.

Tên đệ tử Thiên Phong Cốc đi theo Trác Trường Phong trên mặt lộ ra nồng nặc đắc chí và vẻ sùng bái, lớn tiếng nói: " Tiểu tử, ngươi có thể chết dưới đao này của Trác sư huynh chúng ta, cũng coi như đáng giá. Hai thành đao ý, chỉ sợ ngươi chưa từng thấy qua. Ha ha. ."

Trác Trường Phong cũng vẻ mặt dữ tợn và đắc chí, từ trên cao nhìn xuống, lạnh lùng nhìn Cố Thiếu Dương.

" Chết đi! "

Đao thế ép xuống, gió thổi làm tung bay tóc mai trên trán Cố Thiếu Dương.

Cố Thiếu Dương vẻ mặt vẫn bình tĩnh.

" Bang! "

Một âm thanh kiếm minh du dương vang lên bên tai mọi người.

Tất cả mọi người nhìn thấy Cố Thiếu Dương rút kiếm, ngay sau đó, trước mặt hắn giống xuất hiện một vệt ánh sáng.

Cũng không mãnh liệt lắm, giống như ánh sáng lúc sáng sớm đâm rách tầng mây quang.

Trong thoáng chốc đám người giống như nhìn thấy tầng tầng lớp lớp vân hải bao quanh, bên trên lớp vân hải xuất hiện một tòa cô phong, cao tuyệt lạnh lùng.

Dưới chân tòa Cô phong , là biển mây mệnh mông, hình như có một mặt trời đỏ sắp xuất hiện.

Thời điểm này, âm thanh lạnh lùng của Cố Thiếu Dương vang lên bên tai mỗi người.

" Kim Ô Hàm Nhật. "

" Bốn thành. Sơ Dương kiếm ý! "

Xoạt!

Vân hải mạnh mẽ cuồn cuộn bay lên, từng mảng lớn bị phá tan, kim quang từ phía dưới vân hải bị đâm rách bắn ra.

Dưới khí thế hùng hào của kim quang, đao thế giống như thủy triều của Trác Trường Phong bắt đầu tản đi, quân lính tan rã.

" Không có khả năng? ! "

Trác Trường Phong mở to hai mắt nhìn, gắt gao nhìn chằm chằm vào kiếm trong tay Cố Thiếu Dương , vẻ mặt khó có thể tin được.

Nguyên lai tốt trợ oai tên đệ tử Thiên Phong Cốc cũng ngây dại, miệng há to đến mức có thể nhắc trọn một nắm đấm.

Kỷ Huyên vẫn đang giữ nguyên tư thế rút kiếm chuẩn bị lên giúp Cố Thiếu Dương một tay, bây giờ hoàn toàn sững sờ đứng tại nguyên chỗ,trên gương mặt viết đầy mấy chữ rung động, trong miệng lầm bầm: " Bốn thành kiếm ý à. ."

Cố Thiếu Dương chém xuống một kiếm, Trác Trường Phong cuồng loạn hô to: " Bốn thành kiếm ý thì sao, ta như cũ vẫn sẽ giết ngươi! "

Cầm Long Kình tầng hai, tam voi chi lực, bùng nổ!

Trác Trường Phong ngay cả kháng cự cũng không làm được, cả người giống như đạn pháo bị đẩy lùi ra xa, nện thật mạnh vào tường thành trong hang động, tạo ra cái hố còn to hơn so với trước đó.

Cố Thiếu Dương lạnh lùng lờm tên đệ tử Thiên Phong Cốc còn lại một cái.

Tên kia gần mềm nhũn, phịch một tiếng ngồi liệt trên mặt đất, giống như bị choáng váng.

" Bại, Trác sư huynh lại bị đánh bại. Gia hỏa này sao lại mạnh như vậy. ."

Kiếm khí và đao khí từ từ tản ra.

Cố Thiếu Dương thu kiếm vào vỏ, nhìn lướt qua Kỷ Huyên và hai nữ nhân kia, bước nhanh ra khỏi động.

Kỷ Huyên giống như vừa tỉnh giấc chiêm bao, bước nhanh đuổi theo, hét lên với bóng lưng Cố Thiếu Dương: "Này, ngươi đứng lại đó cho ta. Đồ vật của Hàn Nguyệt Cốc chúng ta, ngươi còn chưa trả lại cho chúng ta. ."

Cố Thiếu Dương không ngừng bước, rất nhanh biến mất không thấy gì nữa.

" Khốn kiếp! "

Kỷ Huyên cắn môi dưới, trên gương mặt tràn đầy vẻ xấu hổ, mạnh mẽ dậm chân.

Hai nữ hài trên mặt vẫn còn vẻ rung động lại gần, trong mắt vẫn mang theo chút ngạc nhiên thú vị và ngưỡng mộ.

" Trời ạ, Tụ Nguyên sơ kỳ đã có thể lĩnh ngộ được bốn thành kiếm ý, người này cũng quá yêu nghiệt à. "

" Hàn Nguyệt Cốc chúng ta không có người nào có thiên phú cao hơn hắn cả. "

" Thực ra nhìn kỹ lại, thì người này cũng không chán ghét như vậy à, lại còn rất đẹp trai nữa. "

" Ừ. ."

" Các ngươi! "

Kỷ Huyên quay đầu trừng hai người một cái, hai nữ nhân ngượng ngùng le lưỡi, yếu ớt nói: " Kỷ sư tỷ, chuyến này chúng ta xem như là đi uổng công sao? "

Kỷ Huyên hừ một tiếng nói: " Sao lại uổng công, đồ đạc của ta không sớm thì muộn sẽ phải quay về lại thôi. Người này mặc trên người chính là trang phục của đệ tử nội môn Thanh Vân Tông , lần sau Tứ Tông thi đấu, chẳng lẽ hắn không xuất hiện! "

Nói xong, Kỷ Huyên vẫn chưa phát hiện ra trong đầu mình dáng người lúc xuất ra một kiếm kia của Cố Thiếu Dương , hình có làm thế nào cũng không thể xóa đi được.

. ..

Cầm Long Kình tầng thứ hai đã thành, nhiệm vụ sư môn cũng đã hoàn thành, cộng thêm một đống lớn cao cấp Nguyên thạch và hai quyển Địa giai bí tịch, chuyến này xem như là công đức viên mãn.

Cố Thiếu Dương không hề lưu luyến, ngày đó liền rời khỏi Kỳ Liên sơn mạch, thúc ngựa chạy về hướng Cố gia.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK