• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cố Thiếu Dương ngồi ngay ngắn ở trong phòng nhắm chặt hai mắt.

Ngoài cửa sổ có một con bướm từ từ vỗ cánh bay vào. Bỗng nhiên, Cố Thiếu Dương vụt mở hai mắt.

Bên trong hư không dường như có một vệt huyết quang lóe qua.

Ta Có

Con bướm rơi thẳng xuống sàn nhà, cơ thể cứng ngắc, đã mất đi toàn bộ khí tức sinh mệnh.

Cố Thiếu Dương đứng dậy đi đến bên cửa sổ, nhẹ nhàng nhặt con bướm lên, tự nhủ: "Không sử dụng một chút nguyên lực nào, chỉ dựa vào sát ý liền giết chết con bướm cách xa năm mét. Sát Lục kiếm ý này thật là bá đạo."

Lúc này đã qua bảy ngày kể từ sau cuộc tỷ thí giữa hắn và Hàn Ngọc.

Trong bảy ngày này, ngoại trừ Cổ Tuấn trưởng lão mỗi ngày tới thăm hỏi Lâm trưởng lão, các đệ tử Hàn Nguyệt Cốc gần như đều đóng cửa không ra.

So với vẻ vênh váo hống hách khi mới tới Thanh Vân Tông hoàn toàn trái ngược nhau.

Cố Thiếu Dương một kiếm đánh bại Hàn Ngọc, để bọn họ sâu sắc biết rõ cái gì gọi là sỉ nhục.

Mà sau đó khi hỏi thăm tên Cố Thiếu Dương bọn họ mới biết được, hắn năm nay cũng mới chỉ mười tám.

Nhỏ hơn Hàn Ngọc những hai tuổi.

Mười tám tuổi Tụ Nguyên hậu kỳ, năm thành kiếm ý, quả thực dọa chết người.

Nếu như không phải thời gian đến thăm chưa kết thúc, còn phải đi cùng Thanh Vân Tông tới so tài Tứ Tông, nói không chừng bọn họ đã sớm chán nản trở về rồi.

Mà lúc này, so tài Tứ Tông cũng đã gần kề.

"Trên đường từ Hắc Thạch trấn quay về trở dài hơn một tháng đó,ta đã tu luyện Hãn Hải Huyền Công đến đại thành, tu vi cũng đột phá đến Tụ Nguyên hậu kỳ. Cộng thêm sau đó lại hấp thu một nửa chiếc chìa khóa bí mật của Kiếm Trủng, lĩnh ngộ được năm thành Sơ Dương kiếm ý nữa. Hàn Ngọc đó tuy thực lực không tệ, nhưng ngay cả một kiếm chưa hết toàn lực của ta cũng không đỡ nổi."

Cố Thiếu Dương suy tư nói, "Cũng không biết ta bây giờ đối mặt với Yến Thanh Diên lần thứ hai, lộ ra hết lá bài tẩy thì có thể đánh với nàng một trận hay không đây?"

Lại nói, Cố Thiếu Dương còn phải cảm ơn Yến Thanh Diên.

Mấy vạn điểm sát ý mà hắn lấy ra của Yến Thanh Diên kia, vốn định bỏ đi không thèm để ý, nhưng Cố Thiếu Dương lại đột nhiên nảy ra ý tưởng, thử hấp thu một phần.

Kết quả suýt chút nữa thì tẩu hỏa nhập ma. Nếu như không phải chính mình đang ở nơi hoang dã, nói không chừng sẽ gây ra thảm án diệt cả thôn cả xóm mất.

Nhưng chờ hắn tiêu hóa hết những sát ý kia xong, rõ ràng phát hiện chính mình không ngờ lại lĩnh ngộ thêm một loại kiếm ý có sức mạnh vô cùng lớn. Một khi sử dụng nó, trước mắt liền biến thành một khoảng màu đỏ tươi như máu, ngay cả tính nết cũng biến thành hung ác thích giết chóc.

Cố Thiếu Dương đặt tên cho nó là “Sát Lục kiếm ý".

Sau khi hấp thu tất cả điểm sát ý lấy được từ chỗ Yến Thanh Diên, Sát Lục kiếm ý của Cố Thiếu Dương cũng đạt đến hai thành.

Tuy chỉ vẻn vẹn có hai thành, nhưng ngay cả năm thành Sơ Dương kiếm ý cũng không so được với nó.

"Nếu như có thể kết hợp Sát Lục kiếm ý và “Thuấn Sát”, sức mạnh bùng lên trong nháy mắt có lẽ ngay cả chiêu thức Nhật Nguyệt trầm luân kia cũng không sánh kịp."

Trong hơn một tháng thời gian, hắn đã hoàn toàn "ăn" hết cả một Trữ Linh giới hạ phẩm.

Sức mạnh của Súc Địa Thành Thốn và Thuấn Sát cũng tăng lên trên diện rộng.

Cố Thiếu Dương có sự tự tin tuyệt đối. Nếu như bây giờ đối mặt với Tống Thiên Vũ Ngưng Chân cảnh, hắn cũng có thể dùng một kiếm để đánh bại.

Thực lực của hắn, đã tăng lên đến mức độ kinh khủng mà ngay chính hắn cũng không rõ ràng, chỉ có Ngưng Chân cảnh mới có khả năng đánh với hắn một trận.

Cố Thiếu Dương ánh mắt lấp lóe, thấp giọng nói:"So tài Tứ Tông lần này, ta nhất định sẽ giành vị trí đầu bảng."

Có lẽ, hắn còn có thể nhìn xa hơn một chút.

Vệ Trang, Bắc Lâm Giang. Hắn vẫn còn nhớ khối thạch bàn Tuyên Vương trên tay Quý Phong kia.

"Cố sư huynh."

Tạp dịch Đỗ Dương cẩn thận từng li từng tí đi vào thông báo.

Lúc này ánh mắt hắn nhìn Cố Thiếu Dương đã hoàn toàn biến thành sùng bái.

Chuyện Cố sư huynh một kiếm trấn áp Hàn Nguyệt đã truyền khắp cả hai tông môn, ngay cả hắn với cái thân phận tạp dịch này cũng trở nên cao quý hơn.

"Chuyện gì?" Đỗ Dương cung kính bẩm báo:"Ngoài cửa có một vị sư tỷ đến từ Hàn Nguyệt Cốc, nói có chuyện tìm huynh."

Hàn Nguyệt Cốc, nữ?

Cố Thiếu Dương hơi ngờ vực, nhưng vẫn gật đầu, đi xuống lầu.

Vừa đi xuống lầu, liền thấy bên trong sảnh có một dáng người xinh đẹp đứng thẳng ở đó, không chớp mắt nhìn hắn.

Cô gái gương mặt như vẽ, ngũ quan tinh xảo, mi tâm có một nốt ruồi son nhàn nhạt khiến nàng càng thêm yêu mị. Chính là Kỷ Huyên từng có duyên gặp mặt một lần của Hàn Nguyệt Cốc.

"Là ngươi à."

"Hóa ra ngươi vẫn còn nhớ ta!"

Kỷ Huyên nhìn thấy Cố Thiếu Dương hai mắt liền tỏa sáng, trên mặt lộ ra vẻ mừng rỡ khôn cùng.

Cố Thiếu Dương gật đầu một cái, bình tĩnh nói:"Tìm ta có chuyện gì?"

Nhưng thấy hắn ngữ khí lãnh đạm, cả người lại không nhịn được mà trở nên thấp thỏm, nhỏ giọng hỏi:"Ngươi, đồ ngươi còn nợ ta?"

Nói xong, lấy hết dũng khí nhìn thẳng vào mắt hắn, lý lẽ hùng hồn nói: “Cái kia là đồ vật của Hàn Nguyệt Cốc. Ta từng nói muốn lấy lại."

Cố Thiếu Dương hơi nhíu mày, thấy Kỷ Huyên có chút sợ hãi, trong lòng không khỏi buồn cười.

Nghĩ nghĩ, hắn ném một cái Trữ Linh giới cho Kỷ Huyên, nói: "Hai quyển bí tịch đều ở bên trong. Nguyên thạch thì ngươi không cần nghĩ, ta đã dùng hết rồi."

Chiếu Ảnh Kiếm Pháp hắn đã học xong, Tam Âm Huyền Công đối với hắn lại vô dụng. Cố Thiếu Dương dứt khoát trả lại cho Kỷ Huyên, tránh cô gái này lại dây dưa thêm.

Kỷ Huyên nhìn Trữ Linh giới trong tay có chút kinh ngạc, dường như không nghĩ tới Cố Thiếu Dương lại trả lại đồ đạc một cách sảng khoái như vậy.

Cố Thiếu Dương thấy nàng lặng im không nói, nhịn không được mở miệng: "Ngươi còn có chuyện gì sao?"

Kỷ Huyên bỗng ngẩng đầu, ném trả Trữ Linh giới cho Cố Thiếu Dương, nói: "Trữ Linh giới này không phải đồ của Hàn Nguyệt Cốc, ta không thèm!"

Cố Thiếu Dương nhịn không được nhíu mày, cái Trữ Linh giới hạ phẩm kia sớm đã bị hắn "ăn" rồi, đây là cái đoạt được từ chỗ Quỷ Thủ.

"Trữ Linh giới kia ta làm mất rồi, chỉ có cái này thôi. Cả hai cái đều là hạ phẩm, không có gì khác biệt cả."

"Có khác."

Kỷ Huyên nhìn hắn nói nghiêm túc:"Ta chỉ muốn cái ban đầu kia thôi. Ngươi chừng nào tìm được thì lại đến trả cho ta."

Nói xong, nàng cũng không quay đầu lại mà rời đi.

Cố Thiếu Dương thầm nói nữ nhân này thật là phiền toái, thích lấy thì lấy không thì dẹp đi. Hắn hừ lạnh một tiếng dứt khoát đi lên lầu.

Đỗ Dương ở một bên nhìn thấy nhịn không được lắc đầu, thầm nghĩ trong lòng: Cố sư huynh à Cố sư huynh, người ta rõ ràng không phải đến đòi cái gì cả, là đặc biệt tới tìm huynh đó. Đây chính là đệ nhất mỹ nữ trong nội môn Hàn Nguyệt Cốc, bao nhiêu người nghĩ muốn tiếp cận nàng cũng không thể đấy nhé. Cố sư huynh thật đúng là không hiểu phong tình.

Nửa tháng thời gian, thoáng cái đã qua.

Ngày hôm đó, các đệ tử trên bảng anh tài của Thanh Vân Tông và chúng đệ tử Hàn Nguyệt Cốc đều tập trung lại. Trưởng lão hai tông dẫn đội, chuẩn bị tiến về Bắc Tuyết Sơn Trang.

Cố Thiếu Dương đứng đầu hàng các đệ tử Thanh Vân Tông, bên cạnh là đông đảo các đệ tử Thanh Vân tông, rất có dáng vẻ chúng tinh phủng nguyệt.

Hàn Nguyệt Cốc bên kia cũng như vậy, Hàn Ngọc dẫn đầu.

Từ sau khi Hàn Ngọc thua Cố Thiếu Dương, hắn bị kích thích mạnh, cả người hắn tỏ ra u uất hơn nhiều.

Khi so đấu, ánh mắt mọi người đều lưu lại trên người Cố Thiếu Dương.

Thanh Vân Tông bên này là sùng bái, ngưỡng mộ, Hàn Nguyệt Cốc bên kia thì phần lớn là sợ sệt, kính nể.

Trận chiến kia đối với người của Hàn Nguyệt Cốc mà nói đến bây giờ vẫn còn rõ ràng ngay trước mắt, dáng vẻ Cố Thiếu Dương vung kiếm đó có lẽ cả một đời này bọn họ cũng sẽ không quên.

Cố Thiếu Dương dường như nhìn thấy Kỷ Huyên trừng mắt nhìn mình, nhưng chờ hắn nhìn sang Kỷ Huyên đã nhanh chóng quay mặt đi.

"Đồ đệ ngoan!"

Lôi Liệt vừa thấy Cố Thiếu Dương liền mừng rỡ bày ra vẻ mặt tươi cười, vội vã ngoắc ngoắc tay gọi hắn. Rõ ràng hắn cũng là một trong số các trưởng lão dẫn đội lần này.

Cố Thiếu Dương đi tới, Lôi Liệt lập tức vỗ vai hắn bắt đầu cười ha hả:"Làm tốt lắm. Lần này tới Bắc Tuyết sơn trang, ngươi nhất định phải giúp ta đánh đám người hung hăng càn quấy kiêu căng kia đến mất mặt đi, để bọn họ biết yêu nghiệt của Thanh Vân Tông ta phong thái ra sao. Lần so tài Tứ Tông tiếp theo, chắc chắn sẽ tổ chức ở Thanh Vân Tông ta!"

Tông môn chiến thắng trong so tài có thể có được quyền chủ trì so tài tiếp theo. Đây là quy củ được bốn tông môn cùng nhau lập xuống.

Cổ Tuấn trưởng lão của Hàn Nguyệt Cốc đứng bên cạnh nhìn Lôi Liệt đang hết sức đắc ý, lại nhìn Cố Thiếu Dương, trong mắt tràn đầy phức tạp và kinh sợ.

Cho tới bây giờ hắn vẫn còn không nhịn nổi mà kinh ngạc thán phục thiên tư của Cố Thiếu Dương.

Hàn Ngọc đã đủ xuất sắc, Hàn Nguyệt Cốc mười năm gần đây không có thiên tài nào xuất sắc hơn hắn. Thế nhưng lại gặp phải tên yêu nghiệt như Cố Thiếu Dương.

Lần này Thanh Vân Tông đúng là đã nhặt được bảo bối rồi.

Có điều tưởng tượng đến nét mặt đám người Bắc Tuyết sơn trang và Thiên Phong Cốc sau khi biết đến Cố Thiếu Dương, Cổ Tuấn liền cảm thấy trong lòng thoải mái hơn nhiều.

Bị bắt nạt, không thể chỉ có một mình đệ tử Hàn Nguyệt Cốc ta được!

"Xuất phát!"

Lôi Liệt đắc ý ra lệnh một tiếng, những đệ tử tinh anh nhất của cả hai tông môn chậm rãi rời khỏi Thanh Vân Sơn dưới ánh nhìn của vô số người.

Ở một góc mà tất cả người chỗ chưa chú ý tới, một bóng người gầy gò hom hem chậm rãi xuất hiện.

Nếu Cố Thiếu Dương ở đây, nhất định có thể nhận ra, người này chính là vị trưởng lão truyền công trấn giữ Tàng Kinh Các kia.

"Không còn nhiều thời gian nữa. Không biết lão phu còn có thể nhìn thấy tên nhóc này cá chép hóa rồng hay không. Vạn năm thiên kiêu à, dấu hiệu hưng thịnh của Thanh Vân Tông ta…"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang