Cố gia nằm bên ngoài một trấn nhỏ cách Thanh Vân Tông chừng trăm dặm , từ Kỳ Liên sơn mạch đi qua thì càng gần hơn.
Chưa tới nữa ngày, Cố Thiếu Dương đã đi đến Cố gia.
Nhìn cửa phủ rất có khí phái, Cố Thiếu Dương vừa mới xuống ngựa thì đã có hạ nhân cung cung kính kính tiến lên dắt ngựa cho hắn, chào một tiếng: " Dương thiếu gia đã trở lại về. "
Cố Thiếu Dương gật đầu với hắn, nhanh chân đi vào Cố phủ.
Cố Thiếu Dương đời trước cha là Cố Thiên Hà là huynh đệ ruột với gia chủ Cố gia, mẫu thân hắn là Tiêu Thanh Trúc cũng là đích nữ của một tộc lớn khác, cho nên thân phận của Cố Thiếu Dương ở Cố gia không hề thấp, vì thế đời trước cho dù căn cốt của hắn bình thường nhưng cũng có thể đi Thanh Vân Tông học nghệ.
Cố Thiếu Dương về nhà tin tức sớm đã có hạ nhân đi thông bảo, không đợi Cố Thiếu Dương đi đến phòng mình phòng , đã thấy một mỹ phụ trung niên vui mừng từ bên trong chạy ra.
Mỹ phụ trung niên hai tay ôm hắn, gần như mừng đến chảy nước mắt: " Dương nhi, ngươi rốt cuộc cũng đã quay trở lại. "
Cố Thiếu Dương miễn cưỡng mỉm cười, hô một tiếng: " Nương. "
Sau lưng mỹ phụ một nam tử vóc dáng cao lớn, vẻ mặt anh lãng đã vào trung niên, là Cố Thiên Hà cha của Cố Thiếu Dương.
Cố Thiên Hà nguyên lại vẫn đang nghiêm mặt, nhưng khi hắn nhìn thấy tu vi của Cố Thiếu Dương, liền hoảng sợ nói: " Thiếu Dương, ngươi thế nào đã đột phá lên Tụ Nguyên? ! "
" A? ! "
Mỹ phụ bị mấy tin vui liên tiếp làm cho chấn động đến mức không phân biệt được đông tây nam bắc, " Thiếu Dương đã đột phá lên Tụ Nguyên cảnh? ! "
Cố Thiếu Dương gật đầu, mở miệng nói: " Ta từng gặp được một phen kỳ ngộ, căn cốt tư chất đã được cải thiện, tu luyện rất thuận buồm xuôi gió, nên dễ dàng đột phá đến Tụ Nguyên. "
" Tốt! Tốt! "
Cố Thiên Hà cuống quít tán thưởng vài tiếng, trên mặt đầy ngạc nhiên mừng rỡ.
" Võ giả tu luyện, thiên phú, cơ hội và duyên phận thiếu một thứ trong đó cũng không được, ngươi có thể gặp được kỳ ngộ đây là phúc duyên của ngươi, chúng ta cũng không hỏi thêm nữa. Nhưng sau đó phải cố gắng nhiều hơn, cố gắng tiến lên mới được. ."
" Đã biết. "
Cố Thiếu Dương lại hỏi trong nhà vội vã bảo mình quay trở về , rốt cuộc là vì chuyện gì, Tiêu Thanh Trúc ngượng ngùng giải thích: " Ta và cha ngươi cũng không biết chuyện tu vi ngươi đang tiến triển, đoạn thời gian trước chúng ta đã thương lượng để ngươi từ Thanh Vân Tông quay trở về, sớm kết hôn. ."
Cố Thiếu Dương hơi nhướng mày, " Kết hôn, cùng ai? "
Tiêu Thanh Trúc mở miệng nói: " Ngươi đã quên là lúc trước trước khi lên Thanh Vân Tông, chúng ta đã giúp ngươi định hôn sự với Hà Tây Liễu gia rồi à."
Tiêu Thanh Trúc nói như thế, Cố Thiếu Dương liền có ấn tượng.
Hắn tiền thân đích xác đã cùng người ta định hôn qua, cô nương kia gọi là Liễu Thiên.
Tuổi cũng tương đương với hắn, căn cốt tư chất tốt hơn hắn một chút, sau khi hai người hứa hôn thì Cố gia nhờ quan hệ đưa lên nàng ta lên Hàn Nguyệt Cốc học nghệ.
Lúc trước đã nói chờ hai người tuổi tròn mười tám tuổi thì lập tức kết hôn.
Tiêu Thanh Trúc vui vẻ tự nói: " . . Ngươi giờ đây tư chất thay đổi tốt, tu vi cũng mạnh lên, Liễu Thiên nha đầu kia gặp ngươi nhất định cũng sẽ rất cao hứng. "
Cố Thiếu Dương trầm ngâm nói: " Nương, võ đạo ta vừa tu luyện có khá hơn chút, không nghĩ nhanh như thế đã thành hôn. "
Tiêu Thanh Trúc liền nghiêm mặt, " Nói gì vậy, cưới xin là chuyện đại sự, há có thể giống như trò trẻ con. Lại nói, sau khi kết hôn ngươi vẫn có thể tiếp tục tu luyện, Liễu Thiên cũng đã tới Cố gia chúng ta rồi. ."
" Nàng đã tới? "
Cố Thiếu Dương cảm thấy ngạc nhiên, nhưng lúc này Cố Thiên Hà bỗng nhiên hừ lạnh một tiếng nói: " Ta cảm thấy Thiếu Dương quyết định rất đúng. Ta cũng không thích nha đầu họ Liễu kia, lên Hàn Nguyệt Cốc mới được mấy năm, thì tính tình đã thay đổi hoàn toàn . Lần này tới Cố gia chúng ta cũng không giống như là đến để thành hôn, trái lại là giống như đến huỷ hôn thì đúng hơn, lại còn mang theo mấy nam nhân trở về. Ta nhìn nàng ta đã quên lúc trước ai giúp nàng lên núi, là ai ưỡn ngực miễn cưỡng tới bợ đỡ Cố gia chúng ta cửa hôn sự này. ."
Tiêu Thanh Trúc trừng Cố Thiên Hà một cái: " Ngươi ít nói vài lời đi. "
Cố Thiếu Dương lắc đầu, thấp giọng nói: " Nữ nhân kia ở đâu, để ta đi gặp nàng. "
Cố Thiên Hà nói: " Ở tại biệt viện, mấy ngày nay nàng ta ở chỗ chúng ta nghe được lời đàm tiếu không ít. Lăng Phỉ nha đầu kia mấy lần đều kém chút đánh nhau với nàng ta ."
Cố Thiếu Dương ánh mắt nhất động, trong đầu hiện lên một bóng hình xinh đẹp duyên dáng .
Cố Lăng Phỉ..
. ..
Cố gia biệt viện.
Một nữ ba nam đang ngồi ở trên bàn đá uống trà nói chuyện phiếm.
Trong đó ba nam tử tu vi đều là tu vi Tụ Nguyên cảnh trở lên, nữ tử xinh đẹp kia nhưng chỉ mới tới Luyện Khí cửu trọng.
" Nghe nói Cố Thiếu Dương đã quay trở lại, Liễu sư muội không đi gặp vị hôn phu của muội? "
Có người vừa cười vừa nói.
Tiểu mỹ nữ tử khinh thường nói: " Lưu sư huynh ngươi cũng đừng trêu chọc ta nữa, Cố Thiếu Dương kia năm trước ta đã phái người nghe ngóng qua tình hình của hắn, nghe tu vi luyện khí ngũ trọng cũng không đến . Loại phế vật này, làm sao có thể làm vị hôn phu của Liễu Thiên ta. "
" Vậy thì muội nói xem người nào mới có thể làm vị hôn phu của Liễu sư muội? "
Có người cười hì hì nói tiếp.
Tiếu mỹ nữ tử trên mặt hiện lên một chút e thẹn, len lén liếc một thanh niên tuấn lãng còn lại, vẫn đang an tĩnh thưởng thức trà, ý hữu sở chỉ nói: " Tất nhiên. Tất nhiên chỉ có nhân vật như Hàn Tiêu sư huynh , mới đáng để Liễu Thiên vì hắn chải tóc đội mũ phượng. "
Hai nam tử kia cười khẽ đứng lên, ngược lại lại hỏi.
" Vậy Liễu sư muội lưu lại nơi này chờ phế vật kia làm cái gì, chúng ta sớm đã có thể trở về Hàn Nguyệt Cốc rồi. "
Liễu Thiên hơi cau mày, mở miệng nói: " Dù sao ta và Cố Thiếu Dương cũng có hôn ước trên người, trong nhà ta dựa vào Cố gia hắn cũng rất nhiều, không tốt để cạch mặt nhau. Ta tính toán bí mật nói chuyện riêng với hắn, để hắn biết khó mà lui, tốt nhất là hắn chủ động đưa ra thư huỷ bỏ hôn ước. Cùng lắm. Ta bồi thường ít tiền cho hắn là được."
Vẫn luôn không nói chuyện thanh niên tuấn lãng bỗng dưng mở miệng, " Liễu sư muội, việc này thực ra không cần phải khó xử như thế, chúng ta cứ thỏa mái nói ra chuyện hủy hôn sự , lượng hắn Cố gia cũng không dám làm ra cái gì. Cùng lắm thì, ta trở về mời ta cha . ."
" Đúng á đúng á. "
Có người cười vỗ tay nói: " Hàn sư huynh là anh tài đứng thứ 50 trên bảng thiên tài trong nội môn Hàn Nguyệt Cốc chúng ta, cha lại là trưởng lão trong môn, Cố gia hắn chẳng lẽ còn chọc nổi được sao? "
" Hàn sư huynh. ."
Liễu Thiên có chút động tâm, vẻ mặt chứa đầy xúc động và yêu thương đôi mắt bình tĩnh nhìn Hàn Tiêu.
Hàn Tiêu ánh mắt cũng điềm đạm xuống, " Liễu sư muội. ."
Đúng lúc này, đại môn biệt viện bỗng nhiên bị người ta một cước đá văng ra, có người hừ một tiếng lạnh lẽo lên tiếng.
" Đúng là một đôi cẩu nam nữ không cần mặt mũi ! "