Cố Thiếu Dương và Tống Thiên Vũ đại chiến một trận!
Trên sân tất cả mọi người đều nóng lòng sôi sục, vô cùng mong đợi.
Một người là cường giả đã chiếm giữ vị trí đệ nhất nhiều năm trên bảng anh tài, một người là yêu nghiệt vừa mới quật khởi vùng lên.
Hai người chiến một trận, rốt cuộc ai mạnh ai yếu, vừa nghĩ thôi cũng đủ để cho người ta vô cùng kích động
Tất cả mọi người nhanh chóng tản ra, chừa lại khoảng trống lớn cho hai người.
Tiết Hạo Vũ vẻ mặt vẫn còn ngơ ngác, hỏi thăm người khác mới biết được Thôi Nam bị Cố Thiếu Dương chỉ dùng một quyền đánh thành như vậy.
Trên mặt vẻ ngơ ngác liền biến thành vô cùng sửng sốt và khó có thể tin được.
Cố Thiếu Dương, lại mạnh như vậy sao?
" Nhìn vào ngươi ta nhìn thấy bóng dáng của một người mà ta rất ấn tượng ."
Tống Thiên Vũ nhìn Cố Thiếu Dương, trong mắt tràn đầy vẻ tán thưởng.
Cố Thiếu Dương nhàn nhạt nói: " Ta biết ngươi đang nói đến ai, Vệ Trang đúng không?"
Tống Thiên Vũ gật đầu một cái, khen ngợi: " Ngươi cũng giống như Vệ Trang sư huynh lúc trước, mỗi lần hành động đều kinh người, đối với những đồng môn cùng trang lứa, dường như không người nào có thể áp đảo được hào quang của ngươi. ."
Cố Thiếu Dương gật đầu nói: " Ta sẽ nhanh chóng đuổi kịp hắn, giống như hôm nay đã đuổi kịp ngươi vậy, sau đó ở trước mặt hắn sẽ đánh hắn bại. Như thế sau này các ngươi chỉ nói hắn giống ta, mà không phải là ta giống như hắn. ."
Toàn sân vang lên một mảnh ồn ào, Cố Thiếu Dương vẫn vô cùng kêu ngạo như trước đây.
Tống Thiên Vũ chỉ mỉm cười, bình thản nói: " Thực ra nếu như ngươi muốn vị trí này của ta, cũng không cần phải nóng lòng như vậy, qua một đoạn thời gian nữa, tự nhiên sẽ là của ngươi. "
Trong lời nói của Tống Thiên Vũ dường như còn có thâm thúy, Cố Thiếu Dương suy nghĩ một hồi, ánh mắt ngưng lại, từ từ rút ra trường kiếm bên hông mình, nói: " Bắt đầu đi. "
" Như ngươi mong muốn. "
Tống Thiên Vũ cười sảng khoái một tiếng, rút trường thương cầm trong tay.
" Trường thương Thiên Vũ Thương này là Bảo khí Nhân giai Tuyệt phẩm , ngươi phải cẩn thận. "
Cố Thiếu Dương cầm kiếm tiến lên, trong miệng phát ra một tiếng trầm thấp, " Kim Ô Hàm Nhật. "
Khí tức hừng hực chói lóa khếch tán ra, kiếm thế giống như thủy triều, trong mắt mọi người đang vây xem, giống như đang nhìn thấy từng tầng từng lớp vân hải, cô phong dựng lên, nơi xa xa giống như có một mặt trời màu đỏ sắp lóe lên.
" Tê. ."
Tất cả mọi người đều hít một ngụm khí lạnh.
Ba thành kiếm ý, Cố Thiếu Dương vừa xuất chiêu đã dùng đến ba thành kiếm ý.
Hơn một tháng trước, hắn đã dùng một chiêu này đập tan anh tài xếp hạng thứ trên trên bảng anh tài Nhậm Phi.
Giờ phút này, một kiếm này lại mạnh hơn.
Nguyên lực mênh mông mang theo sóng nhiệt cuồn cuộn, không ít đệ tử đứng gần đó cũng có thể cảm giác được hai má mình nóng hổi.
" Xuất chiêu được lắm! "
Tống Thiên Vũ cười to, trường thương dài hơn một trượng xuất một chỉ, huyễn hóa ra vô số ảnh thương, thẳng tắp nghênh đón kiếm thế đang đến của Cố Thiếu Dương.
" Thiên Phàm Quá Tận! "
Trái ngược hoàn toàn với Cố Thiếu Dương, một thương này của Tống Thiên Vũ giống như mang theo hơi nước vô tận, như thủy triều liên miên bất tuyệt, phía dưới sóng ngầm đã bắt đầu khởi động, cất giấu vô số sát cơ.
" Ba thành thương ý! "
Người vây xem bắt đầu kinh hô, ánh mắt đều trợn tròn lên.
Ba thành kiếm ý đối đầu với ba thành thương ý, hai người vừa xuất chiêu đã đẩy trận chiến đến giai đoạn cao trào.
Tiết Hạo Vũ trong lòng hơi đắng chát.
Hắn và Tống Thiên Vũ huyết chiến rất lâu, đối phương mới chịu xuất chiêu này để đánh bại hắn, nhưng bây giờ Tống Thiên Vũ đối mặt Cố Thiếu Dương thì vừa xuất chiêu đã ra chiêu này, điều này có phải mang hàm ý: Trong mắt Tống Thiên Vũ, hắn kém xa Cố Thiếu Dương.
Không ai quan tâm đến ý nghĩ của Tiết Hạo Vũ, tất cả mọi người đều chăm chú vào trận đấu , nháy mắt một cái cũng không dám nháy mắt, chỉ sợ bỏ lỡ một chi tiết nào đó.
Kim Ô kiếm thế của Cố Thiếu Dương đối đầu với vạn thiên bóng thương của Tống Thiên Vũ sắp rơi vào thế hạ phong.
Nguyên lực của Tống Thiên Vũ quá mức hùng hậu, Hãn Hải Huyền Công tuy có chút biến thái, nhưng dù sao Cố Thiếu Dương chẳng qua tu vi mới đạt đến Tụ Nguyên trung kỳ, hơi bị thua thiệt.
" Mở! "
Cố Thiếu Dương khẽ quát một tiếng, Cầm Long Kình tầng hai, tam tượng chi lực bùng nổ.
Kim Ô kiếm thế lập tức điên cuồng tăng lên, xoắn nát bóng thương của Tống Thiên Vũ thành một mảnh.
" Lôi Liệt, xem ra ngươi phải thua. ."
Nơi xa, đang xem trận chiến này Lâm trưởng lão mở miệng cười nói: " Ngươi đừng quên, Cố Thiếu Dương lĩnh ngộ cũng không chỉ là ba thành kiếm ý. "
Lôi Liệt cười to một hồi, nói: " Đừng cao hứng quá sớm, nhìn phía sau kìa. "
Lâm trưởng lão hừ một tiếng, bình tĩnh nhìn lại, bỗng nhiên ánh mắt trợn to, nặng nề mà" ồ" một tiếng.
" Hắn lại. ."
Phá tan một thương kia của Tống Thiên Vũ, Kim Ô kiếm thế dư thế không hề giảm, tiếp tục hướng về phía Tống Thiên Vũ.
Nhưng Tống Thiên Vũ chẳng hề lo lắng gì, trường thương nơi tay, một chi khí sắc bén khó có thể tin được từ trên người hắn đột nhiên bộc phát ra.
Sau một khắc, hắn chậm rãi đâm ra một thương.
Một thương này đâm ra vận tốc rất chậm, mọi người đều có thể nhìn được quỹ tích của nó.
Mỗi khi tiến lên một tấc, bên trên mũi thương đều cuốn theo khí thế dữ dội.
Tụ Nguyên hậu kỳ, Tụ Nguyên đỉnh cao, Tụ Nguyên..
Rốt cuộc, giống như là phá đang phá tan một sự ràng buộc nào đó, Thiên Vũ Thương sáng chói như mặt trời, giống như cuộn lấy mênh mang sóng lớn, dùng một loại khí thế nghiền ép hết thảy, quét ngang hết thảy khí thế vô cùng khủng đâm về phía Cố Thiếu Dương.
Ba thành kiếm ý cộng thêm tam tượng chi lực của Kiêm Ô kiếm thế bị cỗ lực lượng này tuỳ tiện nghiền nát như bọt biển.
Sắc mặt Cố Thiếu Dương đại biến.
Trên sân tất cả mọi người cũng đều lộ ra vẻ mặt khó có thể tin được, kích động, vô cùng cuồng hỉ .
" Tống. . Tống sư huynh. ."
" Đột phá Ngưng Chân Cảnh! "
Tâm tình kích động như cơn lốc cuộn sạch toàn trường, bầu không khí thoáng cái biến thành sôi sục.
Vẻ mặt Tiết Hạo Vũ cũng đầy kích động, bên cạnh hắn, là ánh mắt phức tạp của Thôi Nam.
" Vẫn là, chậm hơn hắn một bước. Có điều, hắn ở Tụ Nguyên hậu kỳ dạo chơi một thời gian cũng đủ lâu rồi, có lẽ đến lúc đột phá. ."
" Ha ha ha. ."
Ở xa xa Lôi Liệt cười vô cùng thỏa mái, lại nhìn sắc mặt của Lâm trưởng lão vô cùng khó coi.
" Có phải ngươi đã sớm biết rồi đúng không, ngươi đã sớm biết Tống Thiên Vũ sắp đột phá Ngưng Chân! "
" Đúng thì sao nào, ngươi có thể làm gì được ta hả? "
Lôi Liệt cười giống như một lão hồ ly rất đắc ý.
Sức mạnh của Ngưng Chân Cảnh , cộng thêm ba thành thương ý.
Một thương này của Tống Thiên Vũ, thôn tín hết thảy, không có cách nào để ngăn cản được!
Tống Thiên Vũ ánh mắt trở nên sáng rực, nhìn Cố Thiếu Dương cất cao giọng nói: " Cố sư đệ, ta đã sớm nói, ngươi quá gấp rồi . Qua một đoạn thời gian nữa, ta đã không còn là đệ tử nội môn nữa, khi đó, vị trí nội môn đệ nhất nhất định là của ngươi. ."
Tất cả mọi người nhìn Cố Thiếu Dương với ánh mắt đều tràn đầy thương xót.
Cố Thiếu Dương đủ mạnh, đủ yêu nghiệt.
Nhưng mà, cho dù hắn có yêu nghiệt cũng đánh không lại Ngưng Chân Cảnh à.
Tụ Nguyên trung kỳ đối với Ngưng Chân sơ kỳ, cách hai cảnh giới, trận chiến này, giờ đánh như thế nào?
" Ta biết ngươi vẫn chưa dốc hết sức lực. ."
Tống Thiên Vũ dùng loại ngữ khí giống như tiền bối đối với vãn bối ca ngợi nhìn Cố Thiếu Dương: " Thế nhưng, tiếp được một thương này của ta ngươi đủ khả năng không . Không phải người nào cũng đều là Vệ Trang, cho dù là Vệ Trang sư huynh, cũng vô pháp vượt qua được hai cảnh giới. . Cho nên, ngươi vẫn là nhận thua đi. ."
Một câu cuối cùng, Tống Thiên Vũ ngữ khí trở nên lạnh lùng, đem thế thương ép xuống một chút.
Gió thổi tung bay những sợi tóc phía của Cố Thiếu Dương, đối mặt với uy thế kinh khủng này, thần sắc của hắn lại từ từ bình tĩnh trở lại.
Trong đám đông đang vui mừng, có rất ít người nghe được âm thanh hắn tự nói với mình.
" Ngươi nói đúng, ta không phải là Vệ Trang, Vệ Trang cũng không phải ta. . Cho nên, chuyện hắn không thể nào làm được, không có nghĩa là ta cũng không làm được! "
Cố Thiếu Dương hét lên từng tiếng " < Chiếu Ảnh Kiếm Pháp >, Chiếu Ảnh Kiếm ý. Nhật nguyệt, trầm luân! "
Sắc mặt của Tống Thiên Vũ bỗng nhiên biến đổi hoàn toàn ..