Dãy núi Yêu Vụ.
Quanh năm bị sương mù bao phủ nên được đặt tên như vậy.
Ngày hôm đó, trước núi Yêu Vụ xuất hiện hai đội người.
Một đám người gần như mỗi người đều mặc áo bào Tử Kim, đầu đội ngọc quan, dáng vẻ đầy quý khí.
Bọn họ đi theo một nam tử trung niên anh tuấn mặc long bào, đầu đội mũ miện tám chuỗi ngọc, nét mặt ngạo nghễ phảng phất như sinh ra đã có khí thế hơn người.
Đám người còn lại thì cùng mặc một màu áo trắng, chăm chú nhìn về phía đám người mặc áo bào, ánh mắt hơi lộ ra chút ý xấu.
Hai đoàn người phần lớn đều là thiếu niên mười tám mười chín hoặc chừng hai mươi tuổi. Đám người áo trắng là do một lão giả có vẻ tiên phong đạo cốt dẫn đầu.
Lão giả cười híp mắt đi đến bên cạnh người trung niên anh tuấn, mở miệng nói: "Tiêu Dao Vương, lần xuân thú này có thể bắt đầu rồi."
Người trung niên anh tuấn vẻ mặt uy nghiêm khẽ gật đầu.
Hắn nhàn nhạt mở miệng: "Xuân thú bắt đầu. Con cháu hoàng thất Đại Càn nghe lệnh."
Lão giả cũng lớn giọng nói: "Các đệ tử Càn Nguyên tông nghe lệnh!"
Một đám các đệ tử sinh ra đã thuộc dòng dõi quý tộc và tông môn áo trắng lập tức trở nên nghiêm túc.
"Tiến vào dãy núi Yêu Vụ!"
"Vâng!"
Hai đội người đều thi triển khinh công như từng con chim lớn cất cánh bay lên núi, rất nhanh liền biến mất không thấy gì nữa.
Nhìn qua bóng dáng của những thiếu niên này dần biến mất, lão giả nhịn không được khẽ thở dài: "Lần này, không biết sẽ lại có bao nhiêu con cháu hoàng thất và đệ tử Càn Nguyên bỏ mạng ở núi Yêu Vụ này nữa. ."
Xuân thú mỗi năm một lần của hoàng thất Đại Càn và Càn Nguyên tông được tổ chức vốn là để rèn luyện tu vi võ đạo của các đệ tử. Nhưng trên thực tế, đa số các thiếu niên đều là người trẻ tuổi nóng tính, lúc tranh chấp ra tay giết người cũng rất phổ biến. Hơn nữa, bản thân dãy núi Yêu Vụ này cũng cực kì nguy hiểm.
Mỗi lần xuân thú diễn ra đều có một số con cháu trong hoàng thất và đệ tử tông môn bị mất mạng.
Tiêu Dao Vương không hề thay đổi sắc mặt, chỉ nhàn nhạt nói: "Ngay cả một đợt rèn luyện xuân thú nho nhỏ cũng không qua được thì không xứng ở trong dòng dõi họ Yến ta. Chết thì chết thôi. . ."
Lão giả âm thầm lắc đầu. Từ khi Quốc quân Đại Càn Yến Hành Thiên kế vị, liền tôn sùng việc lấy võ trị quốc, ngay cả yêu cầu với con cháu hoàng gia cũng nghiêm khắc hơn rất nhiều.
Càn Nguyên tông của hắn vẫn có giao tình với hoàng gia, bởi vậy mỗi năm đều đều không thể không triệu tập một nhóm đệ tử đến đây cùng rèn luyện với đám con cháu hoàng thất này.
Có điều nói đi cũng phải nói lại, mấy năm nay Càn Nguyên tông quả thực cũng xuất hiện rất nhiều nhân vật thiên kiêu. Có vài người trong số đó ngay cả hắn cũng rất xem trọng.
Tỉ như Giải Thiên Y đội trưởng dẫn đội lần này.
Tuổi mới mười chín đã có tu vi Tụ Nguyên hậu kỳ. Hắn còn tu luyện thành công Càn Nguyên kiếm điển mà trăm năm qua khắp Càn Nguyên tông không có một ai lĩnh ngộ được, thiên phú cao đến mức làm cho người khác phải kinh ngạc, xuýt xoa.
Lão giả thầm nghĩ: Lần xuân thú này, xem ra Càn Nguyên tông thắng chắc rồi.
Đang suy nghĩ, bỗng nhiên giọng nói của Tiêu Dao Vương vang lên bên tai: "Minh Tâm chân nhân, xuân thú còn lâu kết thúc, không bằng hai ta chơi vài ván cờ đi?"
Lão giả mỉm cười, thoải mái đáp lại: "Tiêu Dao Vương có hứng, lão hủ tự nhiên sẽ theo cùng."
Hai người rất nhanh bày ra bàn cờ, ngồi đối diện nhau.
Tiêu Dao Vương hạ xuống một quân cờ trước, mắt nhìn bàn cờ, nhưng trong miệng lại nói lời ám chỉ: "Minh Tâm chân nhân lần này mang Giải Thiên Y đến, có lẽ cực kì yên tâm với xuân thú lần này nhỉ."
"Tiêu Dao Vương nói đùa rồi."
Lão giả lắc đầu, cười mà không đáp.
Trên gương mặt uy nghiêm của Tiêu Dao Vương lộ ra nụ cười hiếm có, vẻ mặt lại có chút quái lạ: "Chẳng qua không biết, Giải Thiên Y đối đầu với chất nữ Yến Thanh Diên kia của ta thì sẽ như thế nào? "
Minh Tâm cầm trong tay một con cờ đang định đặt xuống lại nghe được câu này liền ngây ra, đột ngột phản ứng lại: "Yến Thanh Diên? ! Tiêu Dao Vương lẽ nào đang nói tới vị mười ba tuổi đã thành công luyện khí, mười lăm tuổi phá Tụ Nguyên, sau đó vì giết ba mươi tám kẻ quần là áo lượt của Hoàng Đô mà bị Yến hoàng nhốt lại trong Thanh Minh cung. . . ma. . . Yến quận chúa? !"
"Nàng cũng tới hả? !"
Minh Tâm giống như chịu kích thích quá lớn, lẩm bẩm nói: "Vì sao vừa rồi ta không nhìn thấy?"
Tiêu Dao Vương cười nói: "Minh Tâm chân nhân chớ sợ. Chất nữ kia của ta bị Yến hoàng tự mình dạy dỗ ba năm, sớm đã mất đi sát tính ngang bướng, hiện tại rất là ngoan hiền khéo léo. Vừa rồi nàng đứng lẫn trong đám người, Minh Tâm chân nhân không chú ý tới mà thôi. "
"Ngoan hiền khéo léo. . . Ngoan hiền khéo léo à. . ."
Minh Tâm đầy miệng cay đắng.
Năm đó ma nữ kia quậy phá khiến dư luận cả Hoàng Đô đều sôi sục, sát tính lớn đến mức bị người gọi là Thiên Sát tinh hạ phàm. Thế nhưng nàng ta lại có tư chất cao vô cùng, trong số người cùng trang lứa không ai có thể so được với nàng. Nàng có thân phận cao quý, cũng rất được Yến hoàng yêu thích, cho nên kẻ có tu vi cao hơn cũng không thể làm gì được nàng.
Ba năm trước nàng đã là Tụ Nguyên cảnh. Hiện tại lại được Yến hoàng đích thân dạy dỗ ba năm. Như vậy thực lực sẽ còn cao đến mức nào? !
Giải Thiên Y à Giải Thiên Y, ngươi ngàn vạn lần đừng có trêu chọc vị tiểu tổ tông này đó nha.
Minh Tâm cầm trong tay một quân cờ, nhìn qua bàn cờ trống rỗng, nhất thời lại không biết nên đi nước nào mới tốt. . .