Trong nháy mắt khi Cố Thiếu Dương rút kiếm ra, sắc mặt Giải Thiên Y đã đột ngột biến đổi.
Đúng như những gì Cố Thiếu Dương nói, một cành cây khô có thể dễ dàng đâm thủng một tờ giấy trắng. Nhưng khi đối mặt với bức tường kiên cố, cho dù là bức tường có vô vàn lỗ thủng thì cành cây khô đó cũng không thể làm gì được, chỉ có thể bị bức tường vô tình nghiền ép đến gãy.
Dưới ý cảnh Nhật Nguyệt trầm luân hùng tráng, Giải Thiên Y biến đổi sắc mặt, kiếm gãy, phun máu, bay ngược ra.
Hắn đụng gãy vài cây đại thụ sau lưng mới miễn cưỡng dừng lại được.
Bộ áo trắng sạch sẽ đã dính đầy bùn đất, rách tả tơi.
Giải Thiên Y cầm thanh kiếm gãy trong tay, khóe miệng rỉ ra máu tươi. Hắn chưa bao giờ chật vật đến thế.
Hắn gắt gao nhìn chằm chằm Cố Thiếu Dương, rung động và sợ hãi trong mắt thật lâu vẫn chưa hề biến mất.
Hai loại kiếm ý!
Đều lĩnh ngộ đến trình độ ba thành trở lên!
Dù là hắn bình thường vẫn hay khoe khoang là ngộ tính như yêu nghiệt, nghe quen người khác khen ngợi mình là "thiên tài", "yêu nghiệt" đến bây giờ cũng chỉ thầm chửi một câu, biến thái!
Tại sao có thể có Tụ Nguyên trung kỳ khủng bố như vậy hả? !
Về phần những người khác thì đã hoàn toàn choáng váng.
Giải Thiên Y, tuyệt thế yêu nghiệt trăm năm khó gặp của Càn Nguyên tông, sở hữu vô thượng kiếm pháp Càn Nguyên kiếm điển, lại thua rồi?
Thua trong tay một Tụ Nguyên trung kỳ.
Hợp Quang sắc mặt tái nhợt nhìn tròng trọc Cố Thiếu Dương, đến bây giờ cũng chưa khép miệng lại. Tình cảnh vừa rồi với hắn mà nói hư ảo chẳng khác nào nằm mơ.
Giải sư huynh sao có thể thua được?
Những người khác nhìn Cố Thiếu Dương cũng cực kì kinh sợ.
"Ực. . ."
Quách Khiếu Thiên đơ người đứng im tại chỗ nhìn Cố Thiếu Dương từ từ thu kiếm lại. Đầu hắn hơi choáng, còn chưa kịp phản ứng.
Vừa rồi xảy ra chuyện gì thế?
Ta là ai?
Ta đang ở đâu?
Giải Thiên Y thua á?
Cmn!
"Còn ngơ ra làm cái gì?"
Cố Thiếu Dương nhìn Quách Khiếu Thiên hừ lạnh một tiếng: "Đi nhanh lên!"
"À ừ. . ."
Quách Khiếu Thiên như vừa tỉnh giấc chiêm bao, ánh mắt nhìn Cố Thiếu Dương đã hoàn toàn thay đổi.
Chẳng khác nào nhìn thấy một con quái vật đứng ở trước mặt mình.
Chân không tự chủ mà lặng lẽ cách xa Cố Thiếu Dương hai bước.
Thật là đáng sợ, cứ cách xa một chút vậy. . .
Một đoàn người Càn Nguyên tông nhìn hai người Cố Thiếu Dương rời khỏi, không ai dám động, cũng không ai dám phát ra tiếng.
Bọn họ còn đang tiêu hóa sự chấn động mà trận chiến vừa rồi gây ra cho mình.
"Giải sư huynh. . ."
Có người tiến lên đỡ Giải Thiên Y còn đang run rẩy đứng dậy.
Giải Thiên Y lắc đầu, ra hiệu chính mình không có việc gì, nhưng giữa đôi lông mày thì vẫn nhíu lại.
"Người kia rốt cuộc là ai? "
"Nhìn khí chất của hắn, tựa hồ là người trong hoàng tộc Đại Càn. Nhưng kiếm chiêu hắn sử dụng lại không giống. . ."
Giải Thiên Y sinh thời lần đầu có cảm giác nhìn không thấu một người. Hắn rốt cuộc không duy trì được dáng vẻ không chút sơ hở, thong dong tự tin nắm giữ toàn cục như trước nữa.
"Thôi bỏ qua đi. . ."
Giải Thiên Y cúi đầu lẩm nhẩm: "Chẳng cần biết hắn là ai. Sau này bước vào Ngưng Chân, với thiên tư của hắn nhất định sẽ đi tranh đoạt xếp hạng trên Tiềm Long Bảng của chín quốc gia. Đến lúc đó nhất định sẽ gặp lại thôi. Ta còn chưa lĩnh ngộ đủ Càn Nguyên kiếm điển. Đợi lần sau. . ."
Ánh mắt Giải Thiên Y lóe ra một vệt sáng, kiên định nói: "Ta nhất định sẽ đánh bại ngươi."
. . .
Cố Thiếu Dương vừa phóng đi như tên bắn, vừa nghiền ngẫm lại trận chiến vừa rồi.
Giải Thiên Y là đối thủ mạnh nhất mà hắn từng gặp. Càn Nguyên kiếm điển quỷ thần khó lường của hắn quả thật làm cho Cố Thiếu Dương cảm thấy bị uy hiếp.
So sánh với nhau, có lẽ ngay cả Tống Thiên Vũ mới tiến vào Ngưng Chân cũng không nhất định là đối thủ của hắn.
Chín quốc gia Nam Vực, lực lượng của nước Đại Nguyên cũng không tính là xuất sắc. Cố Thiếu Dương lần đầu tiên thực sự cảm thấy: Thế giới này, thiên tài yêu nghiệt vô số.
Có điều trận chiến này cũng khá có thu hoạch.
Trong quá trình giao đấu với Giải Thiên Y, Cố Thiếu Dương đã lấy ra rồi hấp thu thuộc tính bọt khí trên người hắn.
Thứ khác cũng tạm, nhưng quan trọng là trên người Giải Thiên Y ngộ tính thuộc tính tản ra lại cao chót vót tới 50 điểm.
Cộng thêm bút ký Lôi Liệt kiếm đạo lúc trước và cả kiếm ý còn sót lại trên chìa khóa bí mật của Phạn Thiên Kiếm Trủng, lĩnh ngộ của hắn với Chiếu Ảnh kiếm ý trong nháy mắt đột phá ba thành. Cũng xem như là triệt để nắm vững cơ hội chiến thắng trận chiến kia.
Tụ Nguyên hậu kỳ. Vẫn nên nhanh chóng đột phá tới Tụ Nguyên hậu kỳ đi thôi.
Nếu không chính mình cũng có ngày bị ép bức phải lộ hết lá bài tẩy ra mất.
Trong mắt Cố Thiếu Dương lóe lên sự cương quyết. Chuyện đến nước này, hắn nhất thiết phải tìm một nơi để đẩy tu vi tới Tụ Nguyên hậu kỳ.
"Cố sư huynh, đến nơi rồi."
Bên tai truyền đến giọng nói của Quách Khiếu Thiên.
Cố Thiếu Dương dừng bước. Quách Khiếu Thiên đầy mặt kính nể cung kính: "Lần cuối cùng ta cảm ứng được vị trí của Kền Kền, chính là ở ngay gần đây."
Cố Thiếu Dương gật đầu một cái, quét mắt xem xét xung quanh, bỗng nhiên ánh mắt hắn khẽ động.
Hắn bước nhanh đến gần một bụi cỏ, trên lá cỏ có vết máu loang lổ. Đi tiếp không đến năm bước, một cỗ thi thể xuất hiện ngay trước mắt hắn.
Thi thể của Kền Kền.
Hắn chết rất thảm, toàn thân trên dưới không có một chỗ nào toàn vẹn. Ánh mắt hắn trợn trừng, trên mặt cứng đơ giữ nguyên vẻ sợ sệt và tuyệt vọng trước lúc chết.
Cố Thiếu Dương lặng người đi.
Ai đã giết Kền Kền?
Nhưng rất nhanh hắn liền bị Trữ Linh giới trên tay Kền Kền hấp dẫn.
Kẻ giết người lại không lấy đi Trữ Linh giới của Kền Kền. Việc này khiến hắn rất bất ngờ.
Mở ra, nửa mảnh chìa khóa bí mật còn lại của Kiếm Trủng vẫn ở yên trong đó.
Trên mặt Cố Thiếu Dương lộ ra nét vui mừng, như trút được gánh nặng mà thở ra một hơi dài đầy thoải mái.
Đúng lúc này, bỗng nhiên một tia sát ý khó lòng diễn tả được xượt qua bên người hắn.
Cố Thiếu Dương đột ngột quay đầu.
Cầm Long Kình tầng hai, Tam Tượng chi lực bùng nổ!
Nắm đấm của Cố Thiếu Dương cùng một bàn tay nhỏ bé trắng mịn mảnh khảnh khác yên lặng mà đụng vào nhau.
Sau một khắc, đột nhiên phát ra một tiếng vang thật lớn.
Bóng dáng Cố Thiếu Dương thấp thoáng. Đến khi xuất hiện đã đứng cách thi thể Kền Kền xa hơn mười mấy mét, hệt như là thuấn di, vẻ mặt nghiêm nghị trước nay chưa từng có.
Trong nháy mắt cùng kẻ đánh lén so đấu, hắn cảm nhận được có một luồng nguyên lực khó lòng chống cự sục sôi từ phía tay đối phương tập kích lại, khiến hắn bị chấn động đến mức toàn thân khí huyết dâng trào.
Cảnh giới Ngưng Chân!
Hơn nữa còn không phải Ngưng Chân sơ kỳ bình thường.
Thuộc tính hấp thu được trong chớp mắt va chạm đó cũng xác nhận điểm này.
"Ngộ tính 36, căn cốt 25, nguyên lực 1345."
Còn có. . .
Ánh mắt Cố Thiếu Dương giật bắn, đùng đùng nhìn thấy còn có một hạng thuộc tính chưa bị hắn dung hợp "sát ý 2367" !
Lúc này, từ phía sau lùm cỏ có một giọng nói trong trẻo vang lên.
"Hử?"
Một thiếu nữ dung mạo tuyệt mỹ mặc cung trang bước ra với vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.