Nam tử tuấn lãng kêu ngạo nở một nụ cười, lập tức nghi ngờ hỏi:" Sư muội, ngươi đang tìm gì vậy?"
" Một người ."
Kỷ Huyên vốn định nói là bằng hữu, nhưng vừa nghĩ lại người kia ban đầu trong Kỳ Liên sơn mạch đã đoạt mất đồ vật của mình, kế tiếp lại không hề nói lý không để ý đến mình đã bỏ đi, tức giận đến mức ngứa cả răng.
" Một tên khốn kiếp!"
Nam tử tuấn lãng khí sắc trở nên lạnh lẽo, trầm giọng nói:" Thanh Vân Tông tên nào không có mắt dám khi dễ Kỷ sư muội, sư huynh ta vì muội sẽ giáo huấn hắn một trận. "
Kỷ Huyên há to miệng, phát hiện ra bản thân mình vốn không hề biết tên của hắn, tức giận lắc lắc đầu nói:" Được rồi, đợi chút nữa là có thể nhìn thấy hắn.. "
Người kia tu vi chỉ mới Tụ Nguyên sơ kỳ nhưng một kích đã đánh bại được đệ tử nội môn đứng top 7 Trác Trường Phong của Thiên Phong cốc, trong Thanh Vân Tông nhất định cũng không phải là hạng người vô danh, Kỷ Huyên hơi yên lòng.
Nam tử tuấn lãng khẽ gật đầu, thấy Kỷ Huyên không nói gì nữa, ngược lại đi đến bên kia.
" Ca, "
Một tên đệ tử Hàn Nguyệt Cốc đang nói chuyện với người thấy nam tử tuấn lãng đi tới nhẹ nhàng kêu một tiếng, trong mắt mang theo mơ hồ cung kính và sợ sệt.
Nếu như có Cố Thiếu Dương ở đây, nhất định hắn có thể nhận ra người này từng bị hắn đoạn một tay Hàn Tiêu.
Hàn Ngọc nhàn nhạt nói:" Chuyện ngươi bị gãy một tay, tuy cha và vị Bắc Tuyết Sơn Trang kia đã bàn bạc qua, bỏ qua việc này . Nhưng cuối cùng ngươi vẫn làm mất hết mặt mũi của Hàn gia ta, ta nghe nói người kia là đệ tử của Thanh Vân Tông, thừa dịp có cơ hội này, lấy lại mặt mũi cho Hàn gia ta đi!"
Hàn Tiêu khúm núm gật đầu, nhưng nhớ tới lúc Cố Thiếu Dương đoạn mình gãy một tay, loại sợ hãi kia khắc sâu cùng với cảm giác bất lực, trên mặt hắn không khỏi lộ ra lúng túng.
Hàn Ngọc khẽ nhíu mày, quát lớn:" Có ta ở đây, ngươi còn sợ gì?"
" Vâng. "
Hàn Tiêu cúi đầu thật sâu, trên mặt có oán hận.
Hàn Ngọc nhìn Hàn Tiêu tư thế khiêm nhường, trong mắt hắn lóe lên một chút thất vọng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép , ngược lại nhìn về phía người đứng bên cạnh hắn.
Liễu Thiên bị ánh mặt lạnh như băng của Hàn Ngọc quét qua, liền bị hoảng sợ giống nai con ngơ ngác, nhút nhát lên tiếng:" Hàn Ngọc sư huynh.”
Hàn Ngọc hừ lạnh một tiếng, vứt xuống một câu:" Sau nay ít trộn lẫn với loại nữ nhân này đi. " rồi xoay người rời đi. Liễu Thiên gương mặt đỏ bừng, tràn đầy xấu hỗ, nhịn không được nắm chặt Hàn Tiêu tay, căm hận đọc lên một cái tên:" Cố Thiếu Dương. "
" Lâm trưởng lão. "
" Cổ trưởng lão đã lâu không gặp. "
Hàn Nguyệt Cốc Cổ Tuấn chịu trách nhiệm tiếp đãi Thanh Vân Tông Lâm trưởng lão hàn huyên với nhau.
Các đệ tử của Hàn Nguyệt Cốc và Thanh Vân Tông thì quan sát lẫn nhau, mơ hồ có mùi thuốc súng bắn ra.
" Bắc Tuyết Sơn Trang và Thiên Phong Cốc qua lại thân thiết, hai tông môn chúng ta chỉ có thể giúp đỡ lẫn nhau rồi. "
" Lâm trưởng lão nói chí phải, bất quá ta dẫn đệ tử môn hạ đến thăm, muốn nhìn thử phong thái thiên tài của quý tông . "
Cổ Tuấn cười ha hả, quay đầu ý bảo Hàn Ngọc tiến lên.
Hàn Ngọc tiến lên mấy bước, thi lễ với Lâm Hạc Tùng," gặp qua Lâm trưởng lão. "
Lâm trưởng lão cười gật đầu, khen ngợi:" Mấy năm không gặp, Hàn Ngọc sư điệt đã cao lên không ít. "
Hàn Ngọc bỗng nhiên mở miệng nói:" Lâm trưởng lão, sao lại không thấy Tống Thiên Vũ Tống sư huynh ạ, lần trước ở Tứ Tông thi đấu Tống sư huynh đánh bại Tiêu Lam của Hàn Nguyệt Cốc ta , phong thái ấy vẫn còn khắc sâu trong ký ức của Hàn Ngọc giống như chỉ mới ngày hôm qua vậy. Lúc đó thực lực ta không đủ không thể ra sân chiến một trận với Tống sư huynh thật sự rất đáng tiếc, mấy tháng trước ta vinh hạnh đạt được thủ lĩnh nội môn trong tay Tiêu Lam, lần này tới là hi vọng có thể cùng Tống sư huynh phân cao thấp. "
Trong lời nói của Hàn Ngọc lộ ra một cỗ cường đại tự tin, phong thái rực rỡ, không chỉ chúng đệ tử của Hàn Nguyệt Cốc mặt lộ vẻ ngưỡng mộ, mà ngay cả Thanh Thanh Vân Tông bên này cũng có không thiếu nữ đệ tử bị hắn hấp dẫn.
" Hàn sư huynh năm này chưa đến hai mươi, đã đột phá Tụ Nguyên hậu kỳ, còn đánh bại được cả Tiêu Lam, không hổ là nội môn đệ nhất của Hàn Nguyệt Cốc ta. "
" Hàn sư huynh lần này nhất định có thể đánh bại được Tống Thiên Vũ, giương cao uy danh của Hàn Nguyệt Cốc chúng ta!"
" Hàn sư huynh uy vũ!"
Ngay cả trưởng lão Cổ Tuấn Hàn Nguyệt Cốc dẫn đội lần này mặt cũng đầy nụ cười, rõ ràng rất vừa ý với Hàn Ngọc.
Lâm trưởng lão nhìn Hàn Ngọc, mỉm cười, nhàn nhạt nói:" Có lẽ phải làm Hàn Ngọc sư điệt thất vọng rồi, Tống Thiên Vũ ba tháng trước đã vào Ngưng Chân cảnh, giờ đây đã là đệ tử hạch tâm của chúng ta, không còn trong nội môn nữa."
" A, "
Hàn Ngọc vẻ mặt thất vọng, tự nói:" Đúng vậy à, Tống Thiên Vũ hơn ta hai tuổi, với thiên phú của hắn, đích xác nên vào Ngưng Chân Cảnh rồi. "
Ngược lại hắn lại quét một vòng chung quanh đệ tử Thanh Vân , lắc đầu than thở:" Toàn bộ nội môn Thanh Vân Tông chỉ có một mình Tống Thiên Vũ sư huynh mới là đối thủ của ta, những người này, chuyến đi này đúng là vô vị rồi. "
Hàn Ngọc vừa nói xong, dẫn tới từng đợt căm phẫn không dứt của đệ tử nội môn Thanh Vân Tông.
" Người này cũng quá cuồng vọng đi!"
" Hắn cho rằng hắn là ai chứ? Thực lực của Ta Thanh Vân Tông ta vốn mạnh hơn Hàn Nguyệt Cốc bọn hắn, coi Thanh Vân Tông ta là chốn không người à? !"
" TuyTống sư huynh không có ở đây, nhưng còn Tiết Hạo Vũ sư huynh, Thôi Nam sư huynh người nào không phải tuỳ tiện đánh hắn một trận. "
Lâm trưởng lão sắc mặt cũng khó coi, hắn vừa mới khen qua Hàn Ngọc, không nghĩ tới chỉ chớp mắt sau hắn đã ngạo mạn hung hăng càn quấy đến không biên giới, quả thực không để Thanh Vân Tông ở trong mắt.
" Hàn Ngọc, đừng quá phận!"
Cổ Tuấn khiển trách Hàn Ngọc một câu mang tính tượng trưng , khí sắc vẫn tươi cười như cũ, còn có mấy phần tốt hơn trước.
Thanh Vân Tông và Hàn Nguyệt Cốc tuy giao hảo qua nhiều thế hệ, nhưng giữa hai tông còn có quan hệ cạnh tranh, đệ tử ở giữa tranh nhau từ trước tới giờ bọn họ không chen tay vào, thậm chí còn khuyến khích thêm.
Hàn Ngọc sắc mặt lạnh lùng, thách thức toàn bộ đệ tử Thanh Vân Tông, trong mắt là không hề che giấu vẻ khinh thường và vẻ khinh miệt.
Đệ tử Hàn Nguyệt Cốc thì từng người vênh váo hống hách, đắc chí hung hăng càn quấy .
" Nếu như Tống sư huynh không có ở đây, vậy ta đi xuống đi nghỉ ngơi đây. "
Hàn Ngọc liền ôm quyền, muốn rời đi.
Bỗng nhiên ngay lúc này, một thanh niên tuấn lãng từ đám đông đi ra, nói lớn:" Hàn Ngọc, đừng tưởng Thanh Vân Tông là chốn không người, ta đến chiến với ngươi!"
Tất cả mọi người đều nhìn hắn, đệ tử Thanh Vân Tông thì kích động lên, khẽ hô nói:" Là Tiết Hạo Vũ sư huynh, ta đã nói rồi, Tiết sư huynh nhất định sẽ không để cho Hàn Ngọc bọn họ đắc chí quá lâu đâu!"
" Tiết sư huynh cố lên. "
Hàn Ngọc nhàn nhạt liếc nhìn Tiết Hạo Vũ," Ngươi là ai?"
Tiết Hạo Vũ ngạo nghễ nói:" Thanh Vân Tông nội môn đệ nhị, Tiết Hạo Vũ!"
Hàn Ngọc lắc đầu, dứt khoát nói:" Ngươi quá yếu, không xứng để chiến với ta. "
" Cái gì? !"
Tiết Hạo Vũ tức giận đến mức gương mặt đỏ bừng, các đệ tử Thanh Vân Tông đều mắng chửi, Hàn Ngọc thực sự quá mức hung hăng càn quấy.
" Ngạo mạn!"
Thấy Hàn Ngọc không hề để mình vào trong mắt, Tiết Hạo Vũ đơn giản xuất ra một kiếm, chủ động tấn công về phía Hàn Ngọc.
Hàn Ngọc mặt vô biểu tình, thân hình nhẹ nhàng lùi bước.
Ngược lại Tiết Hạo Vũ lại điên cuồng tấn công, trường kiếm trong hư không huyễn hóa ra Vạn Thiên Kiếm Ảnh.
" Bách Khả Tranh Lưu!"
Hàn Ngọc khẽ lắc đầu, xem thường xuất ra một chưởng.
Nguyên lực kinh khủng bùng lên, chưởng vừa xuất ra Vạn Thiên Kiếm Ảnh của Tiết Hạo Vũ dễ dàng bị xoắn nát.
Tiết Hạo Vũ vẻ mặt giận dữ, lại xuất ra một kiếm, khẽ quát:" Hai thành kiếm ý!"
Sau một khắc, kiếm triều mãnh liệt gấp mấy lần so với kiếm trước đó hướng về phía Hàn Ngọc nhào tới.
Hàn Ngọc ánh mắt hơi lóe lên, cười nhạt nói:" Lúc này mới có chút ý tứ. "
" Thanh Ngọc chưởng!"
Hàn Ngọc đánh ra một chưởng lớn màu xanh nhạt, va chạm với kiếm triều của Tiết Hạo Vũ, phát ra tiếng nổ cực lớn.
Cả hai chẳng qua chỉ là giằng co trong chốc lát, chưởng ấn thế giống như chẻ tre đánh nát kiếm triều, thẳng tắp đánh về phía Tiết Hạo Vũ.
Hàn Ngọc cười sang sảng một tiếng," Hai thành kiếm ý thì sao, ta cũng đồng dạng sử dụng hai thành chưởng ý, nhưng dư sức đánh ngươi. "
Cẩu!
Ngực của Tiết Hạo Vũ giống như gặp phải trọng kích, phun ra một ngụm máu tươi bay ngược ra ngoài.
Không ít người kinh hô lên, lúc này, một đôi bồ phiến giống như đại thủ vững vàng tiếp được Tiết Hạo Vũ.
Một thân ảnh vạm vỡ như núi từ từ đi ra.
" Là Thôi Nam sư huynh!"
" Quá tốt rồi, Thôi sư huynh cũng tới!"
Thôi Nam khí thế trầm ngưng, nhìn chằm chằm vào Hàn Ngọc, thân thể cường tráng của hắn làm cho người ta mơ hồ có một loại cảm giác bị áp bách.
Hàn Ngọc cau mày, cười nói:" Xem ra sau khi Tống Thiên Vũ tiến vào Ngưng Chân thì ngươi chính là nội môn đệ nhất nhỉ, vừa vặn. "
Hàn Ngọc quét mắt qua Tiết Hạo Vũ đang bị thương và những đệ tử nội môn khác, mở miệng nói:" Thanh Vân Tông nội môn trừ Tống Thiên Vũ ra, thì cũng chỉ là hạng người gà đất chó sành mà thôi, các ngươi ai muốn ra tay nữa, thì cùng lên đi. Ta giải quyết luôn một thể."
" Ầm. "
Toàn sân đều xôn xao cả lên, toàn bộ đệ tử Thanh Vân Tông đều trợn mắt nhìn Hàn Ngọc, thật quá đáng.
Nhưng trong mắt trừ tức giận ra còn có thêm cảm giác bất lực, không thể được không thừa nhận, Hàn Nguyệt Cốc Hàn Ngọc này đích xác mạnh đến mức không theo lẽ thường mà.
Ngay cả Tiết Hạo Vũ cũng không đỡ được một chiêu của hắn.
Thời điểm này trên sân trận đại chiến hết sức gay cấn, thì Hàn Nguyệt Cốc bên này, Kỷ Huyên đang dác giáo nhìn xung quanh.
Nàng đang tìm thân ảnh của một người.
Người kia đâu?
Với thực lực và tính khí của người kia, không nên không xuất hiện à.