Quách Khiếu Thiên bị lực lượng bất thình lình của Quỷ Cú bộc phát ra làm cho hoảng sợ, dưới tình huống bất ngờ không kịp đề phòng, một thân sức mạnh còn chưa phát huy ra, đã bị Quỷ Cú tóm được yết hầu, mắt thấy mình chết chắc rồi, máu tươi bắn ra.
Đúng vào lúc này, bỗng nhiên một thanh trường kiếm bay ra, bay về phía Quỷ Cú.
Sắc mặt Quỷ Cú trở nên lạnh lẽo, hừ nhẹ nói: " Muốn chết! "
Hắn đưa tay trái ra bắt lấy thanh trường kiếm, như muốn khóa lại.
Nhưng trường kiếm này nhanh nhẹn giống như người cá, nhẹ nhàng linh hoạt chui qua vuốt trái của Quỷ Cú, cắt vào cổ tay phải Quỷ Cú đang bóp yết hầu Quách Khiếu.
Chỉ nghe" A" một tiếng hét thảm.
Một móng vuốt dữ tợn rớt xuống đất.
Quỷ Cú nhảy về phía sau, che cổ tay bị đứt đang chảy máy, gắt gao nhìn chằm chằm một chỗ, khí sắc cực kỳ khó coi.
" Khụ khụ. ."
Quách Khiếu Thiên được thả ra, rớt trên mặt đất, đang hô hấp từng ngụm không khí .
Sau khi hít xong, lúc này hắn mới phát hiện, bên cạnh mình không biết từ lúc nào đã có thêm một người đến.
Một bộ áo lam, vóc người cao ráo, dung mạo khôi ngô, đang từ tuỳ ý mà nắm trường kiếm.
" Ách. ."
Quách Khiếu Thiên nhìn thấy người xuất hiện bất ngờ này sửng sốt một chút, những người khác cũng ngây ngẩn cả người, vẻ mặt có chút lập dị.
Bởi vì người này khí chất trên người giống nhau Quách Khiếu Thiên đến mấy phần, Quách Khiếu Thiên cũng thấy người này mơ hồ quen thuộc.
Người này hiển nhiên cũng là một tên đệ tử tông môn, nhưng vô luận là thân hình dung mạo, hay là sức mạnh khí chất, đều vượt xa Quách Khiếu Thiên.
Quách Khiếu Thiên cảm thấy, người trước mắt này từ trên cao nhìn xuống liếc nhìn bản thân mình, giống như Phượng Hoàng đang đứng trên cây ngô đồng lạnh lùng nhìn bầy gà đang ở phía dưới.
Cả hai nhìn hơi giống nhau, nhưng thực ra khác nhau một trời một vực.
Trong lòng hắn lập tức sinh ra một cỗ cảm giác hết sức xấu hổ, cảm thấy nhục nhã hổ thẹn .
" Còn có sự trợ giúp? Tốt, tốt. ."
Quỷ Cú nhìn chằm chằm vào thanh niên tuấn mỹ vừa xuất hiện, ánh mắt thù hận cùng ngoan lệ, Lệ cười nói: "Hôm nay ta sẽ dùng đầu và tim của hai người các ngươi làm đồ nhấm! "
Nói xong, Quỷ Cú hét lên một tiếng, hóa thành một đạo hắc ảnh cuồng mãnh nhào lên.
Quách Khiếu Thiên ánh mắt run lên, phản ứng bản năng hô to: " Vị huynh đệ kia, cẩn thận! "
Nói xong hắn vội cúi đầu tìm kiếm mình đánh rơi, đi lên hỗ trợ.
Lúc nãy hắn đã nhìn ra, vị thanh niên tuấn mỹ vừa xuất hiện, cũng là tu vi Tụ Nguyên trung kỳ, giống mình.
Nếu như hai người hợp lại, nói không chừng Quỷ Cú sẽ phải bêu đầu nơi này.
Quách Khiếu Thiên nghĩ đến, tinh thần đã phấn chấn đứng lên.
Chờ đến lúc hắn cầm được kiếm trong tay, đã nghe bên tai truyền đến liên tiếp tiếng thán phục.
Quách Khiếu Thiên vội vã ngẩng đầu, nhìn vào trận chiến, há hốc mồm .
Chỉ thấy thanh niên tuấn mỹ kia vẻ mặt dửng dưng, tu vi rõ ràng chỉ có Tụ Nguyên trung kỳ, nhưng nguyên lực trong lúc giơ tay nhấc chân thoải mái không chút nào kém so với Quỷ Cú, còn kiếm pháp của hắn thì sắc bén không gì sánh được, huyền ảo dị thường, vài kiếm đơn giản đã ép Quỷ Cú vô cùng chật vật.
Áp đảo tuyệt đối, hai bên sức mạnh hoàn toàn không cùng một cấp độ.
Quách Khiếu Thiên vẻ mặt đờ đẫn, nháy nháy mắt, hồi lâu mới biệt xuất một câu: " Thật mạnh. ."
Nhóm khách giang hồ đang vây xem cũng nhìn thấy than thở.
" Đây mới là phong thái nên có của thiên tài tông môn à! "
" Tụ Nguyên trung kỳ đã nghiền ép được Tụ Nguyên hậu kỳ, lão Hồ ta hôm nay coi như đã mở rộng được tầm mắt! "
" So với vị này, thì vị Quách Khiếu Thiên của Ngọc Hành tông quả thực tu vi giống như công tử bột, trông thì ngon mà không dùng được. "
Trên gương mặt tuấn tú của Quách Khiếu Thiên đỏ lên, xấu hổ đến mức hận không thể tìm được khe nứt trên mặt đất để chui xuống.
" Bành! "
Quỷ Cú bị một kiếm của Cố Thiếu Dương chém bay ra ngoài, lúc này toàn thân hắn trở nên rách rưới, thương tích đầy mình, nhìn vô cùng thảm thương .
" Nói đi. ."
Cố Thiếu Dương mũi kiếm hơi rũ xuống, chỉ vào Quỷ Cú lạnh nhạt nói: " Kền Kền ở đâu? Nói ra, các ngươi trên đường xuống Hoàng Tuyền cũng có người bạn. "
Quỷ Cú nở nụ cười quái dị, ánh mắt âm lãnh đảo qua người Cố Thiếu Dương và Quách Khiếu Thiên, thấp giọng nói: " Muốn biết Kền Kền ở đâu? Được, ta sẽ nói cho các ngươi biết. "
Nói xong, thân hình hắn khẽ động, bỗng nhiên đập vỡ tường Túy Hương lâu xông ra ngoài.
" Hừ! "
Cố Thiếu Dương hừ lạnh một tiếng, thân hình thoắt một cái thân ảnh biến mất .
" Ách. ."
Quách Khiếu Thiên lấy lại tinh thần, phân vân một hồi cũng vội vàng đuổi theo, hàng loạt khách giang hồ cũng không bỏ qua trận này hiếm có này, cũng hô hào xông ra tửu lâu.
" Đáng chết đáng chết. ."
Quỷ Cú một tay che cổ tay bị đứt, dốc hết sức lực toàn thân chạy hùng hục, dọc theo đường đi gây nên náo loạn gà bay chó sủa.
" Tên kia, sao lại mạnh như vậy! "
Trên mặt Quỷ Cú mang theo sâu sắc thù hận thù và sợ sệt, mỗi khi chạy được một đoạn hắn liếc nhìn lại phía sau thử, sau đó thì vô cùng hoảng sợ phát hiện ra ra, cho dù tốc độ của hắn có nhanh như thế nào, thì áo lam sau lưng kia vẫn luôn theo sát hắn.
Thanh niên tuấn mỹ chặt đứt một tay của hắn, xách theo kiếm không nhanh không chậm, ánh mắt giống như đang chơi trò mèo vờn chuột trêu tức, giống như là như ác mộng, cắt đuôi không được.
Quỷ Cú ra sức chạy, hắn có thể cảm giác được sau lưng sát ý càng ngày càng gần, trong mắt hắn từ từ toát ra vẻ tuyệt vọng.
Bỗng nhiên, thần sắc hắn khẽ giật mình, trên mặt toát ra cuồng hỉ vui mừng.
" Ha ha, tên vương bát đản nhà ngươi! Sao bây giờ mới chạy tới, lão tử kém chút nữa đã bị người ta làm thịt rồi! "
Chỉ thấy ngay trước mặt Quỷ Cú , một nam tử cao gầy vẻ mặt âm lĩnh đang từ từ đi về phía hắn.
Chính là Nam Lĩnh song ưng, một người khác, Nam Lĩnh Kền Kền.
Kền Kền tu vi và sức mạnh đều vượt qua Quỷ Cú một bước, Quỷ Cú gặp được hắn, bỗng nhiên trấn định lại.
Nhịn không được quay đầu, hướng về thanh niên áo lam kia cười to nói: " Tiểu tử, ngươi không phải muốn biết Kền Kền đang ở đâu sao, có gan thì đến đi! "
Nam Lĩnh song ưng đến đông đủ?
Quách Khiếu Thiên vẫn luôn đuổi sát không buông, còn có nhóm khách giang hồ khách trên đường, khí sắc đồng loạt đại biến.
Thanh niên tuấn mỹ vừa mới xuất hiện cho dù có lợi hại hơn nữa, cũng không phải là đối thủ của hai tên Tụ Nguyên hậu kỳ à.
Xong rồi.
Nhưng thanh niên áo lam kia cước bộ cũng không hề dừng lại một bước, vẫn như cũ tiếp tục hướng về phía Quỷ Cú.
Quách Khiếu Thiên lòng sợ hãi, nhịn không được mở miệng hô lên: " Vị huynh đệ kia, không nên vọng động. ."
Sau một khắc, một vệt kiếm quang đẹp đẽ kiếm toát ra trước mắt mọi người..