• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nháy mắt khi thiếu nữ xuất hiện, Quách Khiếu Thiên đứng bên người Cố Thiếu Dương bỗng giống như gặp quỷ, khuôn mặt tái xanh, cơ thể cũng không nhịn được mà run lên bần bật, so với lúc gặp phải Giải Thiên Y còn khiếp sợ hơn gấp mười lần.

"Ngươi ngươi. . . Ngươi là. . ."

Quách Khiếu Thiên nhịn không được hét ầm lên: "Ma nữ Yến Thanh Diên!"

Nói xong, hắn dùng tay bịt chặt miệng, có chút xúc động muốn bán sống bán chết mà chạy trốn.

Thiếu nữ mặc cung trang lãnh đạm lườm Quách Khiếu Thiên một cái, Quách Khiếu Thiên veo một phát trốn ngay ra sau lưng Cố Thiếu Dương.

Cố Thiếu Dương tỏ ra nghiêm nghị, khẽ trưng cầu ý kiến: "Yến Thanh Diên là ai?"

"Nàng. . ."

Quách Khiếu Thiên vừa mới nói một chữ liền bị ánh mắt của thiếu nữ dọa đến mức nghẹn hết lời phía sau ngược trở lại, chỉ dám lắc đầu nói: "Ta không biết. . . Ta chỉ nghe nói, ba năm trước đây nàng đã là Tụ Nguyên hậu kỳ."

Cố Thiếu Dương hít sâu một hơi.

Ba năm trước đây đã là Tụ Nguyên hậu kỳ. Vậy ba năm qua đi, với đánh giá tiêu chuẩn dành cho yêu nghiệt, Yến Thanh Diên này ít nhất cũng đã đạt đến Ngưng Chân trung kỳ, thậm chí còn cao hơn.

Nhớ tới vừa rồi dùng Tam Tượng chi lực đối chưởng với nàng, chính mình khí huyết cuồn cuộn, vậy mà nàng lại có vẻ như không có việc gì.

Cố Thiếu Dương không thể không thừa nhận, hắn đánh không lại đối phương.

Tuy là hắn có căn cốt ngộ tính siêu phàm, nhưng chung quy thời gian tu luyện quá ngắn, so sánh với đám đệ tử thiên kiêu chân chính thì vẫn còn kém hơn không ít.

Cố Thiếu Dương lặng yên lấy mấy viên nguyên thạch cao cấp ra cầm trong tay.

Hắn không thể không mạo hiểm. Bỏ chạy, hoặc thử xung kích Tụ Nguyên hậu kỳ, sử dụng đông thời cả hai kiếm ý, có lẽ còn có thể đánh một trận với Yến Thanh Diên.

Yến Thanh Diên rõ ràng phát hiện ra động tác của Cố Thiếu Dương, nhưng cũng không để ý. Nàng dùng ánh mắt tò mò nhìn từ trên xuống dưới hắn, nhẹ giọng nói: "Kỳ lạ nha, vừa rồi ta rõ ràng rất có hứng thú muốn đi giết người, tại sao khi nhìn thấy ngươi lại đột nhiên không muốn giết người nữa chứ?"

Nghe thấy giọng nói thanh thúy cực kì ngây thơ của cô gái trẻ, lại nghĩ đến thuộc tính sát ý chót vót hơn hai ngàn điểm kia, Cố Thiếu Dương có cảm giác không rét mà run.

Kền Kền nhất định là chết ở trong tay nàng.

Xinh đẹp tuyệt mỹ như phong lan trong u cốc, thủ đoạn lại hung ác độc địa đến thế, vẻ ngưng trọng trong mắt Cố Thiếu Dương càng sâu.

Có điều, Cố Thiếu Dương lại hơi đổi ý. Có lẽ. . . Cũng không cần liều mạng với nàng?

Cố Thiếu Dương hít sâu một hơi, ánh mắt trở nên kiên định, dường như đã hạ quyết tâm.

Sau một khắc, thân hình hắn chợt nhảy vọt về phía Yến Thanh Diên.

"Cố sư huynh!"

Quách Khiếu Thiên gấp đến mức dậm chân, hận không thể xông lên lôi Cố Thiếu Dương trở lại.

Cố Thiếu Dương là yêu nghiệt, là thiên tài, là kẻ kì lạ nhất mà hắn gặp được. Ngay cả Giải Thiên Y cũng thua trong tay hắn.

Nhưng mà, đối phương là Yến Thanh Diên đó. . .

Trên mặt Quách Khiếu Thiên lóe qua một chút xoắn xuýt do dự, sau đó bèn bất chấp hết, mở miệng hô lớn: "Cố sư huynh, ngươi mau trở lại đi. Yến Thanh Diên là ái nữ của Yến hoàng. Ma nữ đó tính tình tàn nhẫn, độc ác, giết người không chớp mắt. Ngươi tuyệt đối đừng có chọc giận nàng. . ."

Gương mặt Yến Thanh Diên cũng lạnh đi, dứt khoát lớn tiếng nói: "Ngươi tên nhãi không biết sống chết này, ta vốn cũng định buông tha cho ngươi, thế mà lại dám tự xông tới. Trước mắt ta cũng mới chỉ giết sáu người, vừa vặn, ngươi coi là người thứ bảy."

Cố Thiếu Dương không thay đổi sắc mặt, ngang tàng tung ra quyền.

"Cầm Long Kình tầng hai, Tam Tượng chi lực."

Bàn tay nhỏ bé yếu ớt của Yến Thanh Diên vững vàng tiếp lấy một quyền đủ để đập vỡ bia nứt đá này của Cố Thiếu Dương. Nhưng nháy mắt sau đó, trên mặt nàng lại hiện lên vẻ nghi hoặc.

"Lấy ra, sát ý 234."

Cố Thiếu Dương lại công kích.

"Tam Tượng chi lực."

"Lấy ra, sát ý 134."

. . .

Nghi ngờ trên mặt Yến Thanh Diên càng ngày càng nhiều, bởi vậy dưới từng chiêu thức hung mãnh của Cố Thiếu Dương nàng liền từ từ lui lại, giống như không muốn cùng hắn đánh nữa vậy.

Rốt cuộc, vẻ mặt Yến Thanh Diên cũng trở nên cau có, trên người bộc phát ra một đợt nguyên lực vô cùng kinh khủng, mạnh mẽ chấn văng Cố Thiếu Dương.

"Đi ra đi ra!"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Yến Thanh Diên nhăn lại, khóe miệng chu lên, tức giận nói to: "Ngươi đúng là phiền chết đi được. Rõ ràng ngươi vẫn đánh ta, tại sao ta lại không muốn giết ngươi hả? Vì sao chứ. . ."

Cố Thiếu Dương vững vàng rơi xuống mặt đất, trong lòng hết sức bình tĩnh.

Thật sự, hắn đoán không sai.

Sát tính của Yến Thanh Diên cao hơn người thường không biết bao nhiêu lần. Nhưng chỉ cần hắn hấp thu hết sát ý trên người nàng, tốc độ sản sinh sát ý của đối phương lại không nhanh bằng tốc độ hấp thu của hắn. Như vậy, Yến Thanh Diên rất nhanh sẽ cảm thấy chán ghét chiến tranh.

Quách Khiếu Thiên đã choáng váng toàn tập.

Rung động trong lòng so với lúc Cố Thiếu Dương thô bạo trấn áp Giải Thiên Y còn nhiều hơn.

"Đây. . ."

Quách Khiếu Thiên há hốc mồm một câu cũng không nói được. Đánh chết hắn cũng nghĩ không ra, tại sao Cố Thiếu Dương đổi cả trăm cách gây hấn Yến Thanh Diên, mà nàng trái lại vẫn bày ra dáng vẻ độ lượng "cho phép hắn thoải mái bắt nạt".

Chẳng lẽ không phải vị Quận chúa thích giết người trong truyền thuyết kia? Hắn nhận nhầm rồi ư?

"Ai da, nghĩ mãi cũng không hiểu, phiền chết đi được!"

Yến Thanh Diên thở phì phò lắc đầu, vứt mạnh ba lá cờ trong tay xuống mặt đất.

“Xuân với chả thú, không chơi vui chút nào!"

Yến Thanh Diên hai tay xách làn váy cung trang, một cước đạp cây cổ thụ to bằng mấy người ôm ở bên cạnh đến dập nát, quay đầu đi luôn. Trước khi đi nàng vẫn còn trợn trừng mắt liếc nhìn Cố Thiếu Dương một cái sắc lẻm.

Quách Khiếu Thiên nhìn ba lá cờ nằm yên tĩnh trên mặt đất, lòng tràn đầy phức tạp không biết nên nói cái gì.

"Cố sư huynh. . ."

Quách Khiếu Thiên quay đầu.

Cố Thiếu Dương trầm giọng mở miệng: "Đi!"

Chìa khóa bí mật của Kiếm Trủng đã tới tay, chuyến này xem như kết thúc tốt đẹp. Cố Thiếu Dương nhanh chóng phi như bay về phía lối ra của dãy núi Yêu Vụ, bên cạnh còn có Quách Khiếu Thiên cũng chỉ nóng lòng muốn trở về.

Quách Khiếu Thiên chủ yếu là bị dọa sợ. Một chuyến này, đủ khiến hắn mơ thấy ác mộng cả một tháng luôn ấy chứ.

Chờ đến khi hai đội người muốn rời khỏi dãy núi Yêu Vụ, lại phát hiện lối ra trước núi có một thiếu nữ mặc cung trang đỏ tím hoa lên đang lẳng lặng đứng chờ bọn họ.

"Xì. . ."

Quách Khiếu Thiên hút vào một ngụm khí lạnh, trong lòng tràn ngập cay đắng. Sớm đã biết rồi, Ma Tinh kia sẽ không dễ dàng từ bỏ ý đồ như thế.

Cố Thiếu Dương lại từ từ dừng bước. . .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK