• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hàn Ngọc thân thể như ngọc, nhìn khí thế bức người trên người Thôi Nam nhàn nhạt nói:" Ngươi thực lực cũng không tệ lắm, mạnh hơn hắn, "

Nói xong còn quét mắt một vòng nhìn sắc mặt tái nhợt của Tiết Hạo Vũ, Tiết Hạo Vũ nghe được lại muốn nổi điên.

Nhưng ngay sau đó Hàn Ngọc lại đổi lời, mở miệng nói:" Nhưng ngươi cũng không phải là đối thủ của ta, "

Hàn Ngọc nhìn một vòng xung quanh, không thấy ai nữa, hắn lắc đầu, cười nói:" Nếu không thì hai người các ngươi cùng lên đi, nếu không ngay cả hứng thú động tay ta cũng không có. "

Tiết Hạo Vũ vẻ mặt giận dữ, đang muốn mở miệng, Thôi Nam đã lên tiếng trước, trầm giọng nói:" Nói ít lời thừa thôi, đánh thắng ta rồi nói tiếp!"

Đệ tử Thanh Vân Tông rối rít phấn khởi, hô lớn:" Thôi Nam sư huynh, làm thịt tên tiểu tử này đi!"

" Quá kêu ngạo rồi!"

" Mấy tháng nay, dường như Thôi Nam sư huynh lại mạnh lên rồi, vừa mới đứng bên cạnh hắn ta có loại cảm giác không thở nổi. "

" Tên Hàn Ngọc kia còn nói muốn Thôi sư huynh liên thủ, một mình Thôi Nam sư huynh cũng có thể đánh bại hắn!"

" Dù sao thì thực lực của Thôi Nam sư huynh cũng mạnh hơn Tiết Hạo Vũ. "

Đối với những lời nghị luận xung quanh Hàn Ngọc tỏ vẻ xem thường, từ đầu đến cuối trên mặt hắn đều mang theo vẻ nhàn nhạt, hơi khinh miệt mỉm cười.

" Kim Cương Phúc La!"

Thôi Nam hét lớn một tiếng, đại thủ bồ phiến giống như ngọn núi nhỏ đánh về phía Hàn Ngọc.

Từng cục cơ bắp ẩn chứa sức lực bạo nổ giống như cự lực, trong hư không phát ra từng tiếng nổ đùng đùng.

Chiêu này, so với ba tháng trước thì Thôi Nam đã mạnh hơn rất nhiều, sức mạnh của hai cánh tay của hắn ít nhất cũng đã tăng hơn 500 cân.

" Đúng lúc lắm. "

Hàn Ngọc khẽ cười một tiếng, đưa tay ra đánh về phía Thôi Nam.

"Bành!"

Hai bàn tay khác nhau hoàn toàn mạnh mẽ chạm vào nhau, phát ra âm thanh cực lớn, giống như tiếng trống đánh thật to.

Thôi Nam nặng nề lui về phía sau hai bước, trên mặt đất cứng rắn bị hắn giẫm thành hai cái hố to.

Hàn Ngọc thì ngược lại, sắc mặt vẫn như thường, giống như một cây tùng đang sinh trưởng tươi tốt, không hề di chuyển.

"Tê."

Những đệ tử Thanh Vân Tông đang vây xem hít vào một ngụm khí lạnh, ánh mắt lộ ra vẻ kinh hãi.

" Tên Hàn Ngọc này khí lực còn lớn hơn cả Thôi Nam sư huynh nữa!"

Hàn Ngọc đưa hai tay ra nhìn, hai lòng bàn tay thon dài giờ khắc này đã biến thành màu trắng như tuyết, còn có màu xanh nhạt nữa.

" Không khéo lắm, ta cũng tu luyện thể công pháp. " Thôi Nam sắc mặt chìm xuống, một lần nữa xuất thủ:" Kim Cương Phúc La, song tượng chi lực!"

Một cỗ lực lượng kinh khủng từ trên người hắn tản mát ra, nương theo khí thế mơ hồ.

" Một thành rưỡi chưởng ý! Kim Cương Phúc La Chưởng của Thôi Nam sư huynh cũng đã đột phá!"

Trên sân Tiết Hạo Vũ vui mừng kêu lên, trên mặt có vẻ kích động.

Đối mặt với một chưởng kinh khủng cực điểm của Thôi Nam, sắc mặt Hàn Ngọc không hề thay đổi, bỗng nhiên hắn thét lên một tiếng, nguyên lực đáng sợ từ trên người hắn bạo phát ra, tạo thành một khe rãnh nhỏ ở trên sân .

" Chiêu này ta vốn chuẩn bị cho Tống Thiên Vũ, bây giờ, để cho ngươi mở mang kiến thức một chút!"

Hàn Ngọc nhảy lên thật cao cả người giống như hóa thành một con chim lớn, trường kiếm bên hông được rút ra khỏi vỏ, giống như thần binh Thiên Tướng, chậm rãi đâm ra một kiếm.

" U Minh!" Một cỗ khí chất âm u tối tăm từ trên người Hàn Ngọctản mát ra, phía sau người hắn dường xuất hiện từng mảng bóng tối thật lớn.

Chứng kiến một kiếm này, đáy lòng tất cả mọi người đều không tự chủ được mà sinh ra từng tia lãnh ý.

Kiếm quang của Hàn Ngọc vừa xuất ra, Kim Cương Phúc La chưởng ngay lập tức bị đánh tan. Ánh mắt của Thôi Nam trừng lớn, liền thấy bàn tay của mình đụng phải từng tầng sương đen lạnh giá, trong lòng của hắn kinh hãi không thôi, không nhịn được nhanh chóng lui về phía sau.

Nhưng một kiếm kia của Hàn Ngọc giống như giòi trong sương, đuổi theo làm cho hắn không thể nào trốn được.

Rốt cuộc.

" A!"

Thôi Nam đau đớn kêu lên một tiếng, ôm ngực nửa quỳ trên mặt đất, trên môi hiện ra từng mảng tím xanh, giống như là bị tổn thương nghiêm trọng do sương giá.

" Gì vậy!"

Đệ tử Thanh Vân Tông đều kinh sợ, rối rít kêu lên:

"Lúc nãy là hai thành chưởng ý, bây giờ là một loại kiếm ý khác, tên Hàn Ngọc quả vậy là yêu nghiệt!"

" Quá kinh người, ngay cả Thôi Nam sư huynh cũng không tiếp nổi một kiếm của hắn. "

Hàn Nguyệt Cốc bên kia thì ngược lại mọi người đều hoan hô, có người ha ha cười nói:" Các ngươi nghĩ Hàn Ngọc sư huynh dựa vào cái gì, người đến sau nhưng có thể ngồi trước đạt được vị trí thủ lĩnh?"

" U Minh kiếm ý vạn người có một, một kiếm này của Hàn Ngọc sư huynh nửa điểm thực lực hắn cũng không xuất ra được đâu!"

Ngay cả Lâm trưởng lão đang xem mặt cũng tràn đầy kinh hãi, mở miệng nói:" Hàn Ngọc này đã luyện thành < U Minh Kiếm Kinh > của Hàn Nguyệt Cốc các ngươi rồi ư, thật không tầm thường. "

Cổ Tuấn cười ha hả nói:" Tên Hàn Ngọc này quả thật cũng không tệ lắm, thiên tư ngộ tính đều là nhân tuyển tốt nhất, Tiêu Lam cũng không thể bằng hắn. Ta thấy nội môn Thanh Vân Tông ngươi, cũng không thể tìm ra được một người có thể so với hắn à, cho dù Tống Thiên Vũ chưa phá Ngưng Chân cũng giống vậy thôi,

Lâm trưởng lão mỉm cười, nói:" Tống Thiên Vũ đích xác là không bằng hắn. Nhưng ngươi nói nội môn Thanh Vân Tông ta không có người nào thiên tư ngộ tính có thể so với Hàn Ngọc, cái này thì chưa chắc đâu ."

" Hả?"

Cổ Tuấn kinh ngạc," Ngoại trừ Tống Thiên Vũ, Thanh Vân Tông nội môn các ngươi còn có thiên tài nào nữa sao?"

Lâm trưởng lão chỉ cười không nói.

Lúc này, Hàn Ngọc đã thu kiếm lại, mặt không thay đổi nhìn hai người thất bại liên tiếpThôi Nam và Tiết Hạo Vũ, nhàn nhạt nói:" Ta đã sớm nói rồi, hai người các ngươi cùng nhau lên đi. Đáng tiếc một kiếm không thể dùng trên người Tống Thiên Vũ, thực sự có chút tiếc nuối,"

" Ha ha, "

Thôi Nam bỗng nhiên cười lớn, nhìn Hàn Ngọc nói:" Không phải ngươi cho rằng mình sẽ không có đối thủ chứ?"

Hàn Ngọc khẽ nhíu mày, khinh thường nói:" Đệ tử nội môn Thanh Vân Tông các ngươi đứng thứ nhất, thứ hai cũng đã thua trong tay ta, còn ai có thể chiến với ta? Chẳng lẽ muốn kéo Tống Thiên Vũ qua?"

Thôi Nam sắc mặt cực kỳ cổ quái," Ta nói mình là nội môn đệ nhất lúc nào hả??"

Hàn Ngọc và chúng đệ tử của Hàn Nguyệt Cốc tất cả đều khẽ giật mình, ngay sau đó nghe được giọng nói to lớn của Thôi Nam vang lên:" Trong nội môn ta chẳng qua miễn cưỡng đứng hàng thứ ba, tiểu tử này nếu vận khí không tốt, cộng thêm Tống sư huynh chưa rời khỏi, hắn cũng chỉ có thể đứng hàng thứ 4, "

Bị chỉ đích danh khuôn mặt tuấn tú của Tiết Hạo Vũ đỏ lên, nhưng không hề phản bác gì.

Thôi Nam miễn cưỡng đứng lên, cười như không cười nhìn Hàn Ngọc.

" Thủ lĩnh của chúng ta, so với ta và Tiết Hạo Vũ gộp lại thì mạnh hơn không chỉ gấp mười lần. "

" Ngay cả Tống sư huynh cũng thua trên tay hắn. ."

Tống Thiên Vũ bại dưới tay một người mới?

Hàn Ngọc giật mình.

" A, ta suýt nữa thì quên mất. "

Thôi Nam làm bộ dáng giống như" bừng tỉnh", than thở:" Lúc Tống sư huynh giao thủ với hắn , đã đột phá tu vi lên Ngưng Chân Cảnh rồi.

Cái gì? !

Trên mặt Hàn Ngọc hiện ra một chút khiếp sợ, các đệ tử của Hàn Nguyệt Cốc hai mặt nhìn nhau, nhưng nhiều hơn chính là nghi ngờ chất vấn, không tin.

Duy chỉ có có một người, Kỷ Huyên, nghe đến mấy câu này trong lòng dâng lên một cảm xúc không tên.

Tim nàng đập thật nhanh, trực giác nói cho nàng biết, người thủ lĩnh mà Thôi Nam nói tới, rất có thể chính là người nàng muốn tìm!

Lúc này các đệ tử Thanh Vân Tông cảm xúc đang suy sụp tinh thần lại phấn chấn lên, mở miệng phụ họa.

" Đúng, nếu có Cố sư huynh chúng ta ở đây, nào có chỗ cho ngươi kêu ngạo!"

" Cố sư huynh chắc chắn chỉ dùng hai ba chiêu là có thể đánh bại được tên Hàn Ngọc kia. "

" U Minh kiếm ý? Ha ha, Cố sư huynh sẽ dạy cho ngươi biết cái gì mới là kiếm ý!" Cố sư huynh,

Liễu Thiên và Hàn Tiêu vừa nghe thấy cái tên này còn kinh ngạc một lúc, chợt lắc đầu; không thể nào, làm sao có thể là Cố Thiếu Dương được.

Tiếng nghị luận càng lớn thì sắc mặt Hàn Ngọc càng khó coi.

Hắn chợt hừ lạnh một tiếng, nguyên lực đáng sợ bộc phát ra, toàn sân đều an tĩnh lại.

Ánh mắt Hàn Ngọc âm trầm đảo qua trên sân, giương cao trường kiếm trong tay, lớn tiếng mở miệng:" Các ngươi nói người kia lợi hại như thế, sao không thấy hắn xuất hiện đánh nhau với ta."

Bầu không khí trên trầm xuống, không ít đệ tử Thanh Vân Tông tiêu tan nhuệ khí cúi đầu xuống, siết chặt nắm đấm.

Đúng vậy à, cho dù bọn họ có boa hoa chích chòe nhiều hơn nữa, đáng tiếc Cố sư huynh cũng không có ở đây,

Hàn Ngọc lộ vẻ lạnh lùng, vô cùng khinh miệt nói:" Đừng tưởng có thể tùy tiện hư cấu ra một người là có thể dọa được ta? Coi như có người này thật , trước mặt Hàn Ngọc ta ngay cả mặt cũng không dám lộ, chỉ sợ chẳng qua cũng chỉ là kẻ nhát gan mà thôi."

Lời còn chưa dứt, bỗng nhiên có một thanh âm thanh trong treo từ xa xa truyền đến.

" Phải không? Bây giờ ta tới, ngươi muốn thế nào!"

Nghe được âm thanh này, những đệ tử đang chán nản của Thanh Vân Tông tất cả đều phấn chấn ngẩng đầu lên, trên mặt lộ ra vẻ mơ hồ kích động.

Lâm trưởng lão mặt cũng lộ ra vẻ mỉm cười.

Tất cả mọi người nhìn về phương hướng phát ra âm thanh kia, liền thấy chỗ ấy đám đông tự động tách ra, đệ tử Thanh Vân kính nể chào đón bóng dáng kiên cường từ từ đi tới. .

Là hắn, chính là người kia!

Kỷ Huyên nhận ra âm thanhnày, nàng mở to hai mắt ra nhìn, nhón chân lên cố gắng để nhìn rõ dáng vẻ của người đang đi tới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK