Cố Thiếu Dương định trực tiếp dùng tay không liều mạng với Thôi Nam ư?
Hắn điên rồi? !
Hai Ma Tượng cộng thêm một thành chưởng ý, Cố Thiếu Dương không chết thì cũng trọng thương.
"Ngu xuẩn!"
Lôi Liệt đứng phía xa nhìn thấy cảnh này nhịn không được mà nhíu mày, mở miệng nói: "Dùng sở đoản của mình đi đối đầu với sở trường của đối phương là đại kỵ của võ giả. Tên nhóc này ngay cả đạo lý dễ hiểu như vậy cũng không biết, thực ngu mà. . . Ta vốn tưởng rằng hắn có thể tiếp vài chiêu của Tống Thiên Vũ nữa. Hiện tại xem ra ngay cả Thôi Nam hắn cũng khó mà vượt qua được. . ."
Lâm trưởng lão vẻ mặt nghiêm trang, trong mắt lộ ra một chút lo lắng, nhưng miệng lưỡi vẫn không đổi: "Đừng kết luận quá sớm, ngươi cứ xem tiếp đi.”
"Ha ha."
Thôi Nam cười ha hả: "Cố Thiếu Dương, ngươi cũng quá tự đại rồi đó. . . Chịu thua đi! "
Bàn tay lớn bằng chiếc quạt mang theo khí thế kinh khủng như dời núi lấp biển hung hãn đè xuống, không hề vòng vo mà trực tiếp đụng thẳng vào nắm đấm của Cố Thiếu Dương.
Yên tĩnh không một tiếng động. . .
Một nắm đấm trắng trẻo mảnh khảnh hơn cả nữ nhân cùng một bàn tay với từng khớp xương thô to như móng vuốt yêu thú tạo nên chênh lệch rõ ràng, gây ra cho người ta một luồng áp lực đập thẳng vào thị giác.
Nhưng kỳ quái là cảnh tượng bàn tay của Cố Thiếu Dương vỡ nát không hề xảy ra như trong tưởng tượng của mọi người. Trái lại hai bên còn sa vào một trạng thái giằng co đầy kỳ dị.
Lúc này, tất cả mọi người đều nghe thấy Cố Thiếu Dương lạnh nhạt mở miệng: "Tam tượng chi lực, bùng nổ!"
Sau một khắc, khuôn mặt vốn đang dữ tợn của Thôi Nam bỗng nhiên biến đổi nhanh chóng.
Hắn nhận thấy một luồng sức lực lớn đến mức khó lòng tưởng tượng nổi cuồn cuộn từ trên tay Cố Thiếu Dương truyền tới. Lực như rời núi lấp biển ập tới khiến hắn không có sức chống cự.
"Không!"
Thôi Nam trợn to hai mắt, khó tin gầm lên đầy giận dữ.
"Răng rắc. . ."
Tiếng xương nứt lanh lảnh vang lên khiến người ta sợ hãi. Dưới cái nhìn của tất cả mọi người, cánh tay rắn chắc so với người bình thường còn lớn hơn của Thôi Nam đột ngột bị bẻ cong, gấp khúc.
Tiếp đó, cả người hắn không tự chủ được mà bay ngược ra sau.
"Phụt. . ."
Hắn ngã nhào trên đất, máu tươi chảy lênh láng, hệt như bị một cái chùy lớn nặng nề đánh thẳng vào lồng ngực.
Tất cả mọi người sợ đến ngây ra.
Tình huống gì đây?
Thôi Nam sở hữu lực lượng tương đương với hai Ma Tượng lại bị áp đảo hoàn toàn?
Bọn họ đang nằm mơ hả? Hay là hoa mắt rồi? !
"Ngươi. . . Ngươi. . ."
Thôi Nam chỉ vào Cố Thiếu Dương, vẻ mặt cực kì chấn động và sợ hãi, nói không nên lời.
Cố Thiếu Dương chậm rãi thu hồi nắm đấm, từ trên cao nhìn xuống hắn, nhàn nhạt nói: "Ta biết ngươi tu luyện Cầm Long Kình, còn tu luyện đến tầng thứ hai. Đáng tiếc là ta cũng luyện Cầm Long Kình này, cũng luyện đến tầng thứ hai. . .
Hai tay ngươi có được sức mạnh đến sáu ngàn cân. Ngại ghê, lực lượng của hai tay ta đúng lúc lại mạnh hơn ngươi một chút. . ."
"Phụt. . ."
Thôi Nam tức giận đến mức lại phun ra một ngụm máu. Hắn nhìn chằm chằm Cố Thiếu Dương, vừa kinh sợ vừa bất đắc dĩ: "Tam Tượng chi lực ư. . . Cố Thiếu Dương, ngươi đúng là một tên biến thái!"
Những người khác nghe xong đều choáng váng.
Cố Thiếu Dương lại có được lực lượng sánh ngang với ba Ma Tượng?
Bọn họ há to miệng, đủ để nhét vừa một quả trứng vịt lớn.
Quá kinh khủng!
Khó trách hắn cất kiếm đi, lựa chọn cứng đối cứng với Thôi Nam. Sợ là hắn còn đang cầu mà không được ấy chứ.
Nhìn Cố Thiếu Dương rõ ràng mang dáng vẻ trắng trẻo khôi ngô như một công tử nhà giàu thế kia, ai mà ngờ được hắn bạo phát ra lại còn kinh khủng hơn cả yêu thú cấp bốn, cấp năm chứ.
Mấy đệ tử nội môn lúc trước từng nóng lòng muốn tỷ thí khiêu chiến với Cố Thiếu Dương nhìn thấy vậy trái tim đều đồng loạt hẫng một nhịp đầy sợ hãi.
May, may mà không đi khiêu chiến tên quái vật này.
Bằng không. . .
Nhìn bộ dạng thảm hại của Thôi Nam đi kìa. Cánh tay bị vặn thành một góc độ cổ quái, miệng còn trào máu tươi.
Những người này theo bản năng mà nuốt một ngụm nước miếng.
Ngay cả Thôi sư huynh vốn được xưng là người luyện thể mạnh nhất nội môn cũng bị đánh thành như thế, đổi lại là bọn họ, nằm trên giường hơn nửa năm là cái chắc.
Cố Thiếu Dương nhàn nhạt quét mắt một vòng ra xung quanh, nơi ánh mắt hắn lia tới, đoàn người đều đồng loạt lui về phía sau.
Tất cả mọi người đều nhìn hắn với ánh mắt tràn đầy kính nể, sợ sệt.
Yêu quái ngộ tính siêu việt, lực lượng cơ thể còn lớn đến đáng sợ như thế cứ nên cách xa một chút thì hơn.
"Ờ, tên nhóc này. . . Tên nhóc này. . ."
Lôi Liệt ở phía xa cũng không ngờ tới kết quả này, miệng há ra đến nửa ngày cũng không biết nói cái gì.
Lâm trưởng lão chế nhạo nhìn hắn, nói: "Thế nào? Bây giờ trong bụng ngươi có phải đang ân hận vì đánh cược với ta không?"
“Còn lâu nhé."
Lôi Liệt trầm giọng nói: "Ngươi chờ mà xem. Tống Thiên Vũ sẽ dạy tên nhóc này cách làm người thôi. . ."
Tuy nói như thế nhưng Lôi Liệt vừa quay đầu lại đã tự cúi đầu lầm bầm: "Đáng chết, tên nhóc này thế nào lại cứ như con quái vật thế hả! Thân thể đã mạnh đến như vậy, ngộ tính lại còn cao tới đáng sợ. . . Yêu nghiệt, yêu nghiệt quá. . ."
" Thiên Phàm Quá Tận! "
Sau một tiếng hét lớn, trận chiến giữa Tiết Hạo Vũ và Tống Thiên Vũ cũng tuyên bố kết thúc.
Chênh lệch giữa hai người quá xa, Tống Thiên Vũ chỉ hơi nghiêm túc một chút thì Tiết Hạo Vũ đã nhanh chóng thua trận.
"Cảm ơn Tống sư huynh đã chỉ điểm."
Tiết Hạo Vũ bày ra vẻ mặt nhăn nhó, chỉ khi chân chính đối mặt với Tống Thiên Vũ hắn mới biết Tống Thiên Vũ đáng sợ đến nhường nào.
Tống Thiên Vũ giống như cổ đầm trong núi sâu, bề ngoài nhìn có vẻ trong suốt thấy đáy, nhưng ngươi mãi mãi cũng không biết phía dưới rốt cuộc sâu bao nhiêu.
"Thôi Nam! Giờ đến phiên chúng ta đánh một trận!"
Tiết Hạo Vũ rất nhanh xử lí xong nỗi thất bại trong lòng, lại bừng lên chiến ý chuẩn bị phân cao thấp với Thôi Nam.
Nhưng hắn vừa quay đầu, lại phát hiện toàn thân Thôi Nam đang quấn đầy băng gạc, dùng ánh mắt như nhìn thằng ngốc mà nhìn hắn.
Hử. . .
Tiết Hạo Vũ ngây ngẩn cả người.
Thôi Nam bị thương nặng?
Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì thế.
Hắn còn chưa hiểu ra, đã nghe thấy giọng nói trong trẻo tràn đầy chiến ý cùng mong đợi của Tống Thiên Vũ sư huynh: "Cố Thiếu Dương, ta đã chờ ngươi lâu rồi đó!"