• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đi đến có vóc dáng cao gầy, ngũ quan khôi ngô, khí chất lạnh như băng lại mang theo quý khí. Chỉ mặc một bộ quần áo màu lam giản dị nhưng lại tỏa ra khí chất tỏa sáng khiến người khác không thể khinh thường.

"Cố sư huynh."

"Cố sư huynh, rốt cuộc huynh đã đến rồi." Mỗi một đệ tử Thanh Vân nhìn thấy hắn đều lộ ra sự kính phục và ngưỡng mộ từ đáy lòng. Hắn vừa xuất hiện, phảng phất đã trở thành trung tâm của cả khung trời này.

Quả nhiên là người đó!

Rốt cuộc Kỷ Huyên cũng nhìn thấy rõ khuôn mặt của người đi tới. Gương mặt thanh tú bởi vì kích động mà có chút phiếm hồng.

Chợt Kỷ Huyên lại chợt nhận ra chính mình là đệ tử của Hàn Nguyệt Cốc kia mà, nhìn thấy người của Thanh Vân tông sao lại hưng phấn đến vậy chứ.

Gắng sức làm trái tim đang đập loạn trong lồng ngực bình tĩnh lại, nhưng đôi mắt xinh đẹp làm thế nào cũng không rời khỏi khai bóng dáng của người nọ.

"Là hắn? ! Sao lại là hắn chứ!"

Liễu Thiên gắt gao nhìn chằm chằm người đang đi về phía bọn họ kia, đầy mặt khó tin.

Cố Thiếu Dương, lại đúng là Cố Thiếu Dương.

Hắn lại trở thành kẻ đứng đầu được cả Thanh Vân tông công nhận, là tồn tại ngang hàng với Hàn Ngọc sư huynh.

Liễu Thiên hơi váng vất, cảm giác mọi chuyện trước mắt chẳng khác nào nằm mơ.

Quay đầu lại, Hàn Tiêu cũng đang nhìn Cố Thiếu Dương không chớp mắt, gắt gao cắn môi, không biết đang suy nghĩ gì.

Hàn Ngọc nheo mắt đánh giá thủ lĩnh bất thình lình đi đến này của Thanh Vân tông.

Tống Thiên Vũ Ngưng Chân cảnh bị thua trong tay hắn ư?

Trong lòng Hàn Ngọc bắt đầu có chút nghiêm nghị.

"Ngươi chính là “Cố sư huynh” trong miệng bọn họ đấy ư?"

Cố Thiếu Dương lạnh lùng nhìn hắn, mở miệng:"Ngươi chính là Hàn Ngọc đã mở mồm mắng nội môn Thanh Vân tông chúng ta toàn là gà đất chó sành?"

Vẻ mặt Hàn Ngọc có chút khó coi.

Sau đó các đệ tử Thanh Vân phát ra từng trận cười khẽ, Thôi Nam là đứa cười vui nhất.

Hàn Ngọc lạnh lùng hỏi:"Xin hỏi tục danh của các hạ?"

Cố Thiếu Dương lắc đầu, lạnh nhạt nói:"Vội gì chứ. . ."

Hàn Ngọc kinh ngạc, đang định mở miệng, lại nghe thấy Cố Thiếu Dương nói tiếp:"Nếu ngươi có thể tiếp được một kiếm của ta, sau đó lại hỏi cũng không muộn đâu."

Cố Thiếu Dương nói xong, Hàn Ngọc sợ ngây người.

Toàn bộ đệ tử Hàn Nguyệt Cốc cũng ngây dại.

Ngạo mạn!

Từng gặp qua kẻ ngạo mạn nhưng chưa thấy kẻ nào ngạo mạn đến thế.

Thanh Vân tông ầm ĩ như cái chợ, có người cười ha ha hô lên với người của Hàn Nguyệt Cốc: "Có nghe thấy không hả, không tiếp nổi một kiếm của Cố sư huynh nhà chúng ta thì các ngươi không xứng biết tên đầy đủ của huynh ấy đâu."

"Xem ra bọn họ không có cơ hội rồi."

"Há há!"

Các đệ tử Hàn Nguyệt Cốc từng người đều bày ra sắc mặt cực kỳ khó coi, trong lòng mỗi người cũng có một loại cảm giác không tên.

Từ khi tên Cố sư huynh này xuất hiện, các đệ tử Thanh Vân Tông đều giống như biến thành người khác vậy.

Kiểu thả lỏng, tuyệt đối tự tin ấy. Trong mắt bọn họ, căn bản không tìm thấy mảy may ý nghĩ "Cố sư huynh có khả năng sẽ thua".

Thật giống như, bọn họ đã xác nhận chắc chắn rằng: không thể thắng được, Hàn Ngọc ngay cả một kiếm của hắn cũng không đỡ nổi!

Hàn Ngọc giận quá hóa cười, trường kiếm nhắm thẳng vào Cố Thiếu Dương, cất cao giọng nói:"Hi vọng kiếm của ngươi cũng có thể sắc bén như miệng của ngươi vậy!"

Trên mặt Cố Thiếu Dương không có biểu tình gì, chỉ nhẹ nhàng khoác tay ở trên chuôi kiếm, nghiêm túc nói từng chữ từng câu với Hàn Ngọc:"Nhớ lấy, dùng toàn lực đi."

Hàn Ngọc hơi nhướng mày, trong chớp mắt tiếp theo, hắn nhìn thấy một vệt kiếm quang cực kì xinh đẹp lóe ra ngay trước mắt.

Nửa câu nói còn lại của Cố Thiếu Dương cũng truyền vào trong tai của hắn.

"Nếu không thì, ngươi có khả năng sẽ chết đó!"

Một dòng khí lạnh chạy dọc theo xương cốt Hàn Ngọc đến tận sau ót của hắn. Hàn Ngọc toàn thân nổi da gà, hắn cảm giác có một luồng sát ý khó lòng tưởng tượng một mực tập trung vào hắn, hệt như bị mãnh thú thời hồng hoang theo dõi vậy.

Hàn Ngọc theo bản năng ra tay.

"U Minh!"

Trực tiếp tung ra sát chiêu mạnh nhất: U Minh kiếm ý.

Không phải Hàn Ngọc không muốn nương tay, mà là hắn không dám.

Hàn Ngọc có chút dự cảm mơ hồ: Dưới một kiếm này, nếu hắn không toàn lực ứng phó thì rất có khả năng thật sự sẽ chết!

Bóng kiếm âm lãnh như băng xuất hiện giữa hư không, Hàn Ngọc còn chưa kịp thở ra.

Vệt kiếm quang cực kì xinh đẹp kia đã chợt phóng đại, biến mất, sau đó đột ngột xuất hiện giữa biển mây đang sôi trào, như ngọn núi cao bễ nghễ.

Cố Thiếu Dương liền đứng ngay trên đỉnh ngọn núi đó, từ trên cao lạnh lung nhìn chính mình.

Ánh mặt trời vàng chói gay gắt ló ra sau lưng hắn, hào quang chói lóa.

Biển mây, núi lẻ, hào quang hợp lại hóa thành một loại áp lực kinh khủng khó lòng diễn tả nghiền ép thẳng về phía hắn, tựa như toàn bộ đất trời đều sụp đổ!

Hàn Ngọc ra sức mở to hai mắt, khó tin mà điên cuồng hét lên:"Năm thành kiếm ý, sao có thể như vậy!"

Cổ Tuấn trưởng lão ở trên khan đài vốn còn mang nét mặt tươi cười chợt trợn to hai mắt, suýt chút nữa ngã lăn ra đất.

"Lâm, Lâm Hạc Tùng, …"

Cổ trưởng lão ngốc ngốc quay đầu lại nhìn Lâm trưởng lão, mở miệng hỏi:"Đây con mẹ nó là quái vật à? !"

"U Minh!"

Hàn Ngọc ra sức lại tung ra thêm một kiếm, hai vệt bóng kiếm u lãnh vụn vỡ ra dưới sự công phá mạnh mẽ của vết kiếm quang xinh đẹp của Cố Thiếu Dương, không thể ngăn trở khí thế vô song của nó.

Hàn Ngọc như phát điên mà ra sức vung kiếm.

"Thanh Ngọc chưởng!"

"Phù Ngọc quyền!"

Nhưng mặc cho hắn cố gắng đến thế nào, kiếm quang của Cố Thiếu Dương vẫn cuồn cuộn rơi xuống.

Kiếm ý bén nhọn khiến Hàn Ngọc có ảo giác như sọ não của mình đã bị đánh vỡ.

Không chỗ trốn, không thể chống lại.

Trong mắt hắn lộ ra vẻ tuyệt vọng và sợ sệt nồng đậm.

"Không!"

Hàn Ngọc điên cuồng gào thét.

Rốt cuộc,…

"Rầm!"

Kiếm quang ầm ầm chém xuống mặt đất. Sàn đấu võ được lát bằng đá thượng hạng bị cày ra một rãnh sâu lớn đến mấy trượng.

Hàn Ngọc ngơ ngác nửa quỳ trên mặt đất, một tay cầm kiếm, cả người bị mồ hôi lạnh thấm ướt, nào còn sót lại chút phong thái đĩnh đạc khi dùng kiếm chèn ép Tiết Hạo Vũ và Thôi Nam lúc trước đâu.

Không chỉ Hàn Ngọc, chúng đệ tử Hàn Nguyệt Cốc cũng choáng.

Kinh sợ!

Kinh sợ đến cực hạn liền hoàn toàn biến thành sợ hãi!

Hàn Ngọc sư huynh không gì sánh được trong lòng bọn họ lại thực sự không thể đỡ được một kiếm của thủ lĩnh Thanh Vân tông.

Một kiếm kia mang theo uy thế vô cùng đáng sợ. Cho dù bọn họ không phải trực tiếp đối mặt, nhưng chỉ cần nhìn kiếm khí tỏa ra bên cạnh là có thể cảm nhận được cảm giác bị áp bách của luồng khí tức đó.

Bây giờ bọn họ rốt cuộc đã biết, tại sao từ khi người này xuất hiện, các đệ tử Thanh Vân Tông lại trở nên tự tin và bình tĩnh như vậy.

Năm thành kiếm ý! Cùng là thiên tài Tụ Nguyên hậu kỳ mà ngay cả một chiêu của hắn cũng không đỡ nổi.

"Cố sư huynh" trong truyền thuyết này, quả thực chính là yêu quái mà!

Kỷ Huyên gắt gao bịt chặt miệng mình, không muốn bởi vì kinh ngạc mà phát ra âm thanh. Nàng nhìn Cố Thiếu Dương ở trên đài không chớp mắt, trong đôi mắt đẹp lẫn lộn nhiều tâm tình phức tạp.

"Tên nhóc này, lại mạnh lên nhiều rồi. Hắn rốt cuộc tên là gì hả!"

Liễu Thiên mặt trắng bệch không còn chút máu, nhìn qua trên sàn đấu, trong đầu chỉ có một cái ý nghĩ duy nhất: "Đây không phải là thật, đây không phải thật."

Liễu Thiên quay đầu nhìn Hàn Tiêu, phát hiện Hàn Tiêu đang cúi đầu thật thấp, bả vai khẽ run, giống như đang sợ hãi.

Nhưng khi nàng chuẩn bị đi tới an ủi, Hàn Tiêu bất thình lình lại ngẩng đầu lên. Trên mặt hắn mang theo nụ cười quỷ dị, nói thật nhỏ: "Liễu sư muội, ngươi biết không, ta thật vui vẻ. Từ nhỏ đến lớn, ta chưa từng thấy hắn ta như thế, thua đến không còn manh giáp, giống như con chó nằm bẹp trên mặt đất, khụ khụ khụ. . ."

Trong lòng Liễu Thiên sợ run lên.

Trên sàn đấu, Cố Thiếu Dương chậm rãi thu kiếm, mặt không thay đổi nói với Hàn Ngọc:"Gà đất chó sành à? Ngay cả một kiếm của ta ngươi cũng không tiếp nổi nữa cơ. Ta xem Hàn Nguyệt Cốc lần này có thể rút lui ra khỏi trận so tài Tứ Tông trước thời hạn rồi đấy."

"Khụ."

Cơ thể Hàn Ngọc run lên bần bật, gắt gao siết chặt nắm đấm, móng tay đâm vào trong thịt đến mức chảy máu cũng không hay biết.

Lúc này, các đệ tử Thanh Vân tông đứng dưới sân hoàn toàn tung hô âm ĩ, trên mặt là nét mừng rỡ, kích động, nở mày nở mặt khó diễn tả!

"Sư huynh uy vũ!"

"Ta đã nói từ sớm rồi mà, không ai có thể so kiếm với Cố sư huynh đâu!"

Lúc này Hàn Nguyệt Cốc lại rơi vào hoàn cảnh giống Thanh Vân Tông lúc trước, mỗi người đều bày ra nét mặt suy sụp tràn đầy nhục nhã.

Thiếu nữ xinh đẹp có một nốt ruồi giữa mi tâm nào đó còn "tàn bạo" quơ quơ quả đấm về phía Cố Thiếu Dương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK