• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nguyên lực trên người Cố Thiếu Dương truyền ra làm cho tất cả mọi người đều sửng sốt một chút.

Liễu Thiên khó có thể tin mà hét to lên: " Cố Thiếu Dương, ngươi thế nhưng đã là Tụ Nguyên cảnh? ! Năm trước ngươi không phải vẫn chỉ là luyện khí tầng bốn sao!"

Cố Lăng Phỉ thì ngược lại vẻ mặt rất vui mừng , vô cùng ngạc nhiên mừng rỡ: " Thiếu Dương ca đã đột phá Tụ Nguyên, quá tốt rồi, thật sự quá tốt rồi. ."

Nhưng rất nhanh khí sắc lại hạ xuống, vội vã lên tiếng: " Thiếu Dương ca, ngươi đừng đánh với hắn, hắn đã là Tụ Nguyên trung kỳ rồi. "

" Ha ha. ."

Liễu Thiên cũng cười lạnh, dùng một loại ngữ khí vô cùng khinh thường thêm chút khinh bỉ lớn tiếng nói: " Cố Thiếu Dương, ngươi cho rằng ngươi đột phá lên Tụ Nguyên thì rất lợi hại sao? Ngươi vẫn còn kém xa Hàn sư huynh, ngươi vẫn là một tên phế vật. ."

" A! "

Một tiếng hét đau đớn ngắt lời Liễu Thiên đang nói, Liễu Thiên nhìn một màn trước mắt, ngơ ngơ ngẩn ngẩn nói: " Hàn. . Hàn sư huynh? "

Chỉ thấy Hàn Tiêu không còn khí độ ung dung tiêu sái như trước nữa, sắc mặt hắn trắng bệch, đầu đổ đầy mồ hôi, một tay sắp xuất chưởng, bị Cố Thiếu Dương nhẹ nhàng nắm được.

Hàn Tiêu cảm thấy giống như mình bị hoa mắt, Cố Thiếu Dương đã đến trước mặt mình, sau đó giống như kiềm sắt nắm chặt cổ tay mình.

Người này khí lực sao lại lớn như vậy? !

Hàn Tiêu đau đơn suýt chút nữa hét lên, rốt cuộc cũng nổi giận gầm lên một tiếng: " Tam Sát chưởng! "

Tay kia của hắn toát ra hào quang trong suốt, rõ ràng là hắn sử dụng lại chưởng pháp trước đó đã đả thương Cố Lăng Phỉ .

Nhưng Hàn Tiêu chưa kịp đánh ra chưởng này, hắn bỗng nhiên tiếng hét lên một tiếng thảm thiết, nguyên lực trên tay giải tán, rốt cuộc không xuất ra được nữa điểm khí lực.

" Răng rắc. ."

Cổ tay Hàn Tiêu bị vặn thành góc độ cổ quái.

Cố Thiếu Dương cứ thế bóp gãy cổ tay hắn!

" Ngươi đánh Lăng Phỉ một chưởng, ta đoạn ngươi một tay, rất công bằng. "

Cố Thiếu Dương bình tĩnh mở miệng.

Tất cả mọi người đều sợ ngây người.

Đặc biệt là Liễu Thiên, sững sờ nhìn một màn này trước mắt, cảm giác giống như trong ở trong mơ.

" Không thể nào, không có khả năng này. Hàn Tiêu sư huynh là đệ tử nội môn xếp thứ 50 trên bảng anh ở Hàn Nguyệt Cốc, thực lực mạnh mẽ. ."

Liễu Thiên lầm bầm trong miệng, cả người giống như không bình thường.

" Thiếu Dương ca. ."

Cố Lăng Phỉ bình tĩnh nhìn qua Cố Thiếu Dương, bởi vì ngạc nhiên nên che miệng nhỏ lại, trong đôi mắt đẹp đẹp dịu dàng ánh lên vẻ động lòng người.

Hai tên đệ tử còn lại của Hàn Nguyệt Cốc sắc mặt khó coi, đưa mắt nhìn nhau.

Không phải nói Cố tiểu tử này căn cốt bình thường, tu vi thấp kém sao?

Này mẹ nó, một chiêu đã bóp gãy cổ tay Hàn Tiêu Hàn sư huynh , có thể làm được điều này tối thiểu tại nội môn Hàn Nguyệt Cốc phải xếp trong mười vị trí đầu à.

Quan trọng là, hắn vẫn chỉ là Tụ Nguyên sơ kỳ!

Cái này không phải là phế vật, rõ ràng là một tên thiên tài yêu nghiệt à.

" Cố Thiếu Dương, Cố Thiếu Dương ngươi xong rồi, ngươi dám đả thương ta, ta muốn ngươi chết, ta muốn Cố gia ngươi toàn gia từ trên xuống dưới đều chết hết! "

Hàn Tiêu đau đến mức lăn lộn trên mặt đất, diện mạo dữ tợn mà nhìn chằm chằm Cố Thiếu Dương, vô cùng oán độc mà rống giận.

Cố Thiếu Dương nghe hắn nói như thế, mày kiếm dựng lên, trong lòng sát cơ đã khởi động.

Trong nháy mắt, xung quanh mấy người tất cả đều cảm thấy nhiệt độ quanh người đột nhiên hạ thấp xuống.

Liễu Thiên sắc mặt tái xanh, vội lùi lại mấy bước, còn có hai đệ tử còn lại, cũng giống như gặp phải đại địch, trong mắt tràn đầy vẻ hoảng sợ.

Bọn họ cảm thấy, Cố Thiếu Dương thật sự muốn giết bọn họ để bịt miệng.

Cố Lăng Phỉ tinh thần cũng lắc lư, cảm thụ được quanh thân Cố Thiếu Dương sát ý mãnh liệt, nhịn không được thầm nghĩ trong lòng: Thiếu Dương ca rốt cuộc đã trải qua những gì, không chỉ tu vi mạnh mẽ lại còn sát phạt quyết đoán, nhưng ngược lại so với trước đây thì hấp dẫn hơn rất nhiều. .

" Thiếu Dương ca, đừng động thủ. ."

Cố Lăng Phỉ chỉ vào Hàn Tiêu nói với Cố Thiếu Dương : " Người này là con trai của một trưởng lão trong Hàn Nguyệt Cốc, giết hắn sẽ có phiền toái. "

Cố Thiếu Dương lạnh lùng nói: " Không giết hắn thì phiền toái lớn hơn. "

Cố Lăng Phỉ cười cười, mở miệng nói: " Thiếu Dương ca ngươi yên tâm, cha hắn mặc dù là trưởng lão, nhưng ở Hàn Nguyệt Cốc địa vị không cao lắm. Chờ ta về Bắc Tuyết Sơn Trang nói với sư phó ta nói một tiếng, nói hắn đả thương ta, người xui xẻo hẳn là hắn."

Cố Thiếu Dương cảm thấy ngạc nhiên nhìn thoáng qua Cố Lăng Phỉ, trên gương mặt nàng tràn đầy tự tin.

Xem ra Cố Lăng Phỉ ở Bắc Tuyết Sơn Trang cũng rất được xem trọng.

Đúng thế, Cố Lăng Phỉ còn nhỏ hơn mình một tuổi, đã đạt đến Tụ Nguyên sơ kỳ, hơn nữa kiếm pháp cũng không tầm thường, phần này tư chất này vô luận là ở đâu đều có thể được xưng là " thiên tài", được coi trọng cũng là chuyện bình thường.

" Được, vậy nghe ngươi. "

Cố Thiếu Dương lo lắng một hồi, gật đầu đáp lại.

" Vâng. "

Cố Lăng Phỉ thấy Cố Thiếu Dương nghe nàng khuyên nhủ lộ ra cao hứng, cười tươi như hoa.

" Mấy người các ngươi, cho thời gian một nén nhang lăn ra khỏi Cố gia ta. "

Cố Thiếu Dương lạnh lùng nói ra một câu với mấy người bọn Liễu Thiên, nhìn cũng không thèm nhìn bọn họ một cái, cùng với Cố Lăng Phỉ nhanh chóng rời khỏi biệt viện.

Sau lưng, Liễu Thiên nhìn bóng lưng Cố Thiếu Dương rời đi, trong mắt lóe lên đau khổ, sự oán giận, rung động. Còn có tràn đầy ân hận.

Nếu như, nếu như nàng sớm biết Cố Thiếu Dương mạnh như vậy, bây giờ nữ nhân hạnh phúc đi theo Cố Thiếu Dương chắc là nàng đi.

Dù sao, nàng mới là vợ chưa cưới danh chính ngôn thuận của Cố Thiếu Dương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK