Cố Thiếu Dương không nghĩ tới loại chuyện như khiêu chiến này mà cũng bị người ta cướp mất, có chút cạn lời.
Nhưng dù sao Tiết Hạo Vũ cũng đã mở miệng khiêu chiến Tống Thiên Vũ trước rồi, hắn chỉ có thể nhường vị trí ra thôi.
Tiết Hạo Vũ nghiêm túc nhìn Tống Thiên Vũ.
Hắn xếp thứ ba trong nội môn, trước mặt chỉ có hai lựa chọn, Thôi Nam hoặc Tống Thiên Vũ.
Dù phải đối chiến với ai trong số hai người, hắn đều không nắm chắc.
Đã như vậy, hắn liền bất chấp luôn, trực tiếp khiêu chiến Tống Thiên Vũ khó chiến thắng nhất. Bởi vì Tống Thiên Vũ là ngọn núi hùng vĩ không thể vượt qua trong lòng tất cả các đệ tử nội môn.
Dù thua, cũng sẽ không ảnh hưởng đến trạng thái tâm lí của hắn trong trận chiến tiếp theo.
"Tống sư huynh, xin được chỉ giáo."
Tiết Hạo Vũ trầm giọng mở miệng.
Tống Thiên Vũ nở nụ cười lớn, nói: “Được thôi, mòi Tiết sư đệ."
Cố Thiếu Dương đang định quan sát cẩn thận trận chiến này, chợt phát hiện có người đi về phía hắn.
"Cố sư huynh, ta là Đổng Tấn Xương xếp hạng thứ mười trên bảng anh tài, muốn khiêu chiến Cố sư huynh."
Cố Thiếu Dương ngó ra phía sau, nhìn thấy sau lưng người này còn có mấy người đang nhìn mình, vẻ mặt nóng lòng tỷ thí, chiến ý dâng cao.
Cố Thiếu Dương thấy vậy nhịn không được mà cau mày.
Hắn chỉ có ba cơ hội chiến đấu, có một trận nhất định phải lưu cho Tống Thiên Vũ rồi, cũng đừng để bọn nhãi này lãng phí vô ích.
Đổng Tấn Xương xếp hạng thứ mười bảng anh tài đang mong chờ câu trả lời của Cố Thiếu Dương, lại thấy Cố Thiếu Dương bất thình lình rút kiếm ra khỏi vỏ.
Nguyên lực mênh mông cuốn theo uy thế của ba thành kiếm ý, vô cùng sắc bén xượt qua tai Đổng Tấn Xương, nặng nề chém xuống mặt đất.
Trên mặt đất lát gạch xanh cứng rắn lưu lại một vết kiếm khủng bố sâu tầm một xích (0,33m), dài đến mấy trượng.
Trong nháy mắt Cố Thiếu Dương rút kiếm kia Đổng Tấn Xương liền triệt để choáng váng. Chớp mắt khi kiếm quang xượt qua người, hắn gần như cho rằng mình đã chết.
Một sợi tóc chậm rãi rơi xuống. Từng giọt mồ hôi hột từ trên trán Đổng Tấn Xương lăn xuống, cả người hắn đều trở nên cứng nhắc.
Tiếp đó, Cố Thiếu Dương giương mắt đảo qua trên người hắn, cả mấy người phía sau hắn, lạnh nhạt mở miệng nói: "Muốn khiêu chiến ta, trước hết nên tự hỏi có thể tiếp được một kiếm này của ta hay không. Nếu không thể thì đừng đến làm lãng phí thời gian."
Ực, xung quanh vang lên một loạt tiếng nuốt nước miếng.
Tên hung hăng này, thật bá đạo.
Không ít đệ tử vốn cũng có tính toán tự mình đi lĩnh giáo sự lợi hại của Cố Thiếu Dương lúc này lại nhẹ nhàng rụt chân lại.
Đổng Tấn Xương rốt cuộc trở lại bình thường, miễn cưỡng lộ ra một cái mỉm cười, hành lễ với Cố Thiếu Dương nói: "Cảm ơn Cố sư huynh đã chỉ điểm." Sau đó cũng bỏ đi như đang chạy trốn vậy.
Cố Thiếu Dương này thực sự quá kinh khủng.
. . .
Ở một góc nào đó có hai bóng người lặng yên không một tiếng động mà xuất hiện.
Một người khuôn mặt gầy guộc, một người không giận tự uy, chính là Lâm trưởng lão và Lôi Liệt.
"Tên nhóc họ Cố này quả nhiên là người luyện kiếm, lão phu cho hắn thời gian ba tháng, hắn lại chỉ dùng không đến hai tháng đã tới khiêu chiến người đứng đầu nội môn. . . Không tệ, không tệ."
Lôi Liệt xoa cằm cười mãi.
Lâm trưởng lão liếc nhìn hắn một cái, lạnh lùng nói: "Cố Thiếu Dương đã làm như vậy, tự nhiên đã nắm chắc rồi. Muốn thu hắn làm đồ đệ ư, ngươi cứ dẹp ý định này đi là vừa."
Lôi Liệt cười nhạo: "Nắm chắc? Ta thừa nhận tên nhóc này quả thật có thiên phú rất cao, nhưng chỉ trong gần hai tháng ngắn ngủi liền nghĩ thắng được Tống Thiên Vũ, leo lên đứng đầu nội môn? Hắn nằm mơ đi! Lão phu cho hắn ba tháng cũng đã là ép hết tiềm lực của hắn rồi."
Ánh mắt Lâm trưởng lão hơi động, giống như cười mà không phải cười: "À, ngươi đã chắc chắn đến như vậy à. Vậy không bằng chúng ta đánh cược một lần đi."
Lôi Liệt bắt đầu cười ha hả: "Sớm nghe nói ngươi là lão già nghiện cờ bạc, không nghĩ tới lại đúng thật. Lần trước thắng được thạch phiến bảng Tuyên Vương ở chỗ Quý Phong rồi, lần này lại nghĩ đến lừa gạt thứ gì của ta hả. . ."
Lâm trưởng lão không nhịn được nói: "Ngươi cứ nói xem có dám hay không dám đi? "
"Sợ ngươi ta theo họ Lâm của ngươi luôn!"
Lôi Liệt nguýt hắn một cái, "Cược gì đây? "
Lâm trưởng lão vuốt râu nói: "Liền cược xem Cố Thiếu Dương có thể leo lên vị trí hạng nhất của lần kiểm tra nội môn này hay không đi. Nếu như có thể, ta muốn ngươi không ép hắn bái ngươi làm sư phụ mà vẫn phải truyền y bát cho hắn."
"Ngươi tính toán hay lắm."
Lôi Liệt cười ha ha: "Nếu như ngươi thua thì tính thế nào?"
Lâm trưởng lão liếc nhìn hắn một cái, nhàn nhạt nói: "Ta biết ngươi lúc còn trẻ hiếu chiến, lưu lại một thân nội thương, tu vi dừng lại tại Toàn Đan trung kỳ nhiều năm cũng là có liên quan với nó. Nếu như ta thua, ta để Thiếu Dương bái ngươi làm sư phụ, còn tự mình luyện một lò đan dược chữa thương cho ngươi, giúp ngươi đột phá. Thế nào?"
“Được, một lời đã định."
Lôi Liệt sảng khoái đồng ý, híp mắt nói: "Lâm Hạc Tùng à Lâm Hạc Tùng, ngươi cứ tin tưởng nhóc con kia như vậy hả? Ngươi đừng quên, Tống Thiên Vũ đã dừng lại ở Ngưng Chân hậu kỳ rất lâu rồi đó. . ."
Lâm trưởng lão không nghe thấy câu nói sau cùng của Lôi Liệt, ánh mắt không chớp đặt trên người Cố Thiếu Dương, trong miệng thì thầm: "Thiếu Dương, cơ duyên ta đã tranh thủ giúp ngươi rồi, có thể nắm được hay không, tất cả đều nhìn chính ngươi rồi. . ."
. . .
"Vạn Khả Tranh Lưu!"
Tiết Hạo Vũ rống lên một tiếng, trường kiếm vung ra ngàn vạn bóng kiếm, hướng thẳng về phía Tống Thiên Vũ.
Tống Thiên Vũ dường như có ý định chỉ điểm cho hắn, không nhanh không chậm so chiêu với Tiết Hạo Vũ.
Cố Thiếu Dương yên tĩnh nhìn, thầm nói trận này sợ rằng trong chốc lát không kết thúc được.
Lúc này, có một người thân hình cao to vạm vỡ từ từ đi đến bên cạnh hắn, mở miệng nói: "Thế à, hay là chúng ta tới đấu một trận trước đi? "
Thôi Nam nói xong, thả lỏng hai tay, trông chẳng khác nào mãnh hổ đột nhiên tỉnh lại sau giấc ngủ say, con ngươi đen nhánh bắn ra từng tia sáng mãnh liệt, uy thế kinh người.
Cố Thiếu Dương trầm mặc một hồi, trên mặt hiện lên mỉm cười, gật đầu nói: “Được, cùng ngươi làm nóng người trước vậy."