Không bao lâu sau, ba thân ảnh yểu điệu xuất hiện trước mắt Cố Thiếu Dương.
Ba nữ nhân vóc người tướng mạo đều rất không tầm thường, đặc biệt là vị ở giữa.
Mặc trang phục màu tím, làn da nõn nà, khuôn mặt như vẽ, trên mi tâm vẽ một nốt ruồi son, lại thêm ánh sáng phản chiếu làm cho cả người nàng không khác gì tiên nữ giáng trần, một cái nhăn mày một tiếng cười cũng đều là dáng vẻ xuất trần, làm cho người xem ngây người ra.
Ba cô nương kia tu vi đều đã tiến vào Tụ Nguyên, thiếu nữ áo tím nghiễm nhiên đã là Tụ Nguyên trung kỳ.
Ba nữ nhân cũng đã phát hiện ra sự tồn tại của Cố Thiếu Dương, nguyên lai biểu tình đang mừng rỡ liền lạnh xuống, rút kiếm tiến lên, nhẹ nói: " Ngươi là ai? Tại sao ở chỗ này? "
Cố Thiếu Dương từ từ đem hạ phẩm Trữ Linh giới đeo trên ngón tay của mình, nhàn nhạt nói: " Câu nói này chắc là ta phải hỏi các ngươi mới đúng đúng không?"
Thiếu nữ áo tím chú ý đến chiếc nhẫn trên tay Cố Thiếu Dương , nhìn thi cốt trên mặt đất, và mười tám chữ hận khắc trên tường, lập tức kiêu ngạo quát: " Để đồ xuống, đây là cao nhân tiền bối Hàn Nguyệt Cốc chúng ta tọa hóa lưu lại, theo lý thì phải do Hàn Nguyệt Cốc chúng ta thu hồi."
Cố Thiếu Dương hơi nheo mắt lại, mở miệng nói: " Ngươi dựa vào cái gì nói đây là người của Hàn Nguyệt Cốc các ngươi, động phủ này là ta phát hiện trước, theo lý thuyết đồ đạc này thuộc về ta mới đúng."
Thiếu nữ áo tím mày dựng lên, " Trăm năm trước nội môn đệ tử Chiếu Ảnh Kiếm Ngô Minh sư huynh của Hàn Nguyệt Cốc ta ở chỗ này toạ hoá, trong điển tịch của tông môn có ghi lại, dưới chân ngươi chính là Chiếu Ảnh Kiếm là chứng cứ tốt nhất, ngươi còn dám cãi? "
Cố Thiếu Dương hơi nhún chân, hơn bảy ngàn cân sức lực phun ra, một cước dẫm cho Chiếu Ảnh Kiếm đang mục nát kia chia năm xẻ bảy, tiếp đó ngẩng đầu lạnh nhạt nói: " Bây giờ chứng cứ đã không còn. ."
" Ngươi. ."
Thiếu nữ áo tím bị Cố Thiếu Dương dùng cách vô lại làm tức giận đến gương mặt đỏ lên.
Hai cô nương còn lại vẻ mặt lạnh lùng mở miệng nói: " Kỷ sư tỷ, nói với loại người này làm gì, hắn bất quá chỉ là Tụ Nguyên sơ kỳ, chúng ta có thể bắt hắn trước, sau đó áp giải trở về Hàn Nguyệt Cốc sẽ chậm rãi dạy cho hắn cách làm người. ."
"Ồ ."
Cố Thiếu Dương kém chút cười lên, mấy cô nương này muốn dạy hắn làm người, thật là dũng cảm quá đi.
Thiếu nữ áo tím trên mặt xuất hiện vài tia do dự, đang định quyết định, bỗng nhiên trước của động có mấy người đi đến.
Ba người đi vào là ba nam tử, mặc trang phục màu xanh nhạt, trên người mang theo đao hoặc là trường kiếm.
Người dẫn trông rất khôi ngô tuấn tú, nhưng mà mí mắt dài hẹp nhìn như độc xà.
Cố Thiếu Dương sắc mặt hơi ngưng trọng, bởi vì mấy người vừa tới tu vi không tầm thường, cao hơn ba cô nương Hàn Nguyệt Cốc kia.
Nam tử khôi ngô tuấn tú dẫn đầu, khí tức hùng hậu sợ là đã tấn nhập vào Tụ Nguyên hậu kỳ, hai người còn lại tu vi cũng là Tụ Nguyên trung kỳ.
" Kỷ Huyên Kỷ sư muội, đoạn đường này muội thế nhưng để cho ta không dễ tìm à."
Nam tử khôi ngô tuấn tú vừa vào ánh mắt đã rơi trên người thiếu nữ áo tím, cười rất đắc chí.
Vừa thấy nam nhân kia, ba người thiếu nữ áo tím sắc mặt liền đại biến.
" Trác Trường Phong, ngươi theo dõi chúng ta? ! "
" Sao có thể nói là theo dõi đây, lần trước từ biệt ở Hàn Nguyệt Cốc, ta đối với Kỷ sư muội thế nhưng là hồn nhớ mộng thương, nhớ nhung vô cùng à. Đây là ta tình cờ trông thấy Kỷ sư muội tiến vào Kỳ Liên sơn mạch, sợ Kỷ sư muội gặp phải nguy hiểm gì, ta mới mạo muội cùng đi theo để nhìn thử xem."
Nam tử khôi ngô tuấn tú được xưng là Trác Trường Phong kia làm ra vẻ ngạc nhiên nhìn xung quanh một vòng, kinh ngạc nói: " Không nghĩ tới Kỷ sư muội lại có thể tìm được bảo vật của tổ tiên để lại, thật là tốt phúc duyên à. "
" Trác Trường Phong, đây là bảo vật của tổ tiên Hàn Nguyệt Cốc chúng ta, không có quan hệ gì với Thiên Phong Cốc các ngươi, các ngươi mau chóng rời đi! "
Một thiếu nữ mở miệng mắng đuổi.
" Ta đang nói chuyện với Kỷ sư muội, nào đến phiên ngươi nói chen vào. . Nên đánh! "
Trác Trường Phong sắc mặt lạnh lẽo, cũng không thấy hắn có động tác gì.
" Ba! "
Âm thanh cái tát vang lên, thiếu nữ vừa nói kia trên má trắng ngần hiện lên dấu bàn tay rất rõ ràng, dọa cho nàng ta lập tức bụm mặt không dám nói lời nào.
" Ngươi. ."
Thiếu nữ áo tím ánh mắt như phun lửa.
Trác Trường Phong cười với nàng, chậm rãi nói: " Kỷ sư muội, đừng để người ngoài châm ngòi ly gián tình cảm thân mật giữa hai chúng ta, sau này chúng ta sẽ trở thành phu thê đó. "
" Phi! "
Thiếu nữ áo tím phi một ngụm mắngTrác Trường Phong : " Ai muốn làm phu thê với ngươi, ngươi nằm mơ đi, ta chết cũng sẽ không đáp ứng lời cầu hôn của Thiên Phong Cốc các ngươi! "
Trác Trường Phong cười lạnh nói: " Chuyện này không phụ thuộc vào ngươi nữa 54rồi, trước mắt ván đã đóng thuyền, ta xem Kỷ Huyên ngươi sau này ngoại trừ gả cho Trác Trường Phong ta , còn có thể gả cho người khác hay không ! . . Động thủ, chế trụ hai nữ nhân còn lại cho ta. "
" Vâng! "
Hai đệ tử Thiên Phong Cốc đang muốn động thủ, bỗng nhiên một thanh âm vang lên.
" Chậm đã! "
Tất cả mọi người ánh mắt đều phản ứng bản năng xoay qua chỗ khác.
Cố Thiếu Dương bình tĩnh nói: " Hai người các ngươi nhà có chuyện gì các ngươi đợi một chút rồi từ từ giải quyết, bây giờ ta muốn đi ra ngoài, các ngươi tránh ra. "
Thiếu nữ áo tím vội vã kêu to lên: " Ngươi tên hỗn đản, để đồ vật lưu lại! "
Cố Thiếu Dương không thèm quan tâm đến lí lẽ gì, tiếp tục đi về phía cửa động.
Trác Trường Phong hơi nhướng mày, " Tiểu tử này là ai? Không phải Hàn Nguyệt Cốc. Trước tiên giết chết hắn rồi lại nói sau, việc này không thể truyền ra ngoài. "
" Vâng! "
Một tên đệ tử Tụ Nguyên trung kỳ toát ra khí thế cường đại, một kiếm mạnh mẽ chém về phía Cố Thiếu Dương, cười gằn nói: " Tiểu tử, chỉ trách ngươi vận khí không tốt. Đi xuống dưới, nhớ nói với Diêm Vương là ta Thiên Phong Cốc Chu Đào giết ngươi! "
Kiếm quang cường đại thuộc về Tụ Nguyên trung kỳ cường lực lượng bộc phát ra nhắm vào đầu Cố Thiếu Dương chém xuống, thiếu nữ áo tím và hai nữ hài kia trong mắt đều phản ứng theo bản năng lộ ra vẻ không đành lòng .
Người này chỉ có tu vi Tụ Nguyên sơ kỳ, đối mặt với một kiếm này, chết là cái chắc!
Nhưng mà sau một khắc, ánh mắt của các nàng từ từ mở to.
Một nắm đấm chợt lộ ra, nương theo tiếng xé gió kịch liệt, ra sau nhưng tới trước, nặng nề đánh vào một bên ngực của Chu Đào ngực.
" Răng rắc."
Tiếng xương nứt thanh thúy vang lên, tất cả mọi người trơ mắt nhìn lồng ngực Chu Đào nhanh chóng sụp đổ xuống, ánh mắt không tự chủ được mà lồi ra, toàn thân khó chịu giống như bị yêu thú cấp bốn vờn quanh, vèo một phát bay ra ngoài.
" Bành! "
Rơi trên vách động, đập vào tạo ra một cái hố to thật sâu, vách tường nơi đó hình như đều hơi hơi chấn động một cái, có thể tưởng tượng được một quyền này ẩn chứa lực lượng lớn bao nhiêu.
Cố Thiếu Dương lại giống như mình chỉ làm một việc bình thường nào đó, từ từ thu hồi nắm đấm, hướng về phía Chu Đào đang hãm ở trong tường không rõ sống chết từ tốn nói: " Hay là chính ngươi đi xuống nói với Diêm Vương đi, ta gần đây không rảnh. "
Tất cả mọi người đều sững sờ ngay tại chỗ, vô cùng kinh ngạc nhìn Cố Thiếu Dương, ngơ ngác nói không ra lời.