• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bên trong khu rừng rậm rạp, làn sương mờ ảo giống như dải lụa bay lơ lửng khắp nơi, gây ra cho người ta một cảm giác phiền muộn bí bách đầy quỷ dị.

Quách Khiếu Thiên mặt mày sầu khổ, trong lòng là một ngàn một vạn nỗi ân hận. Sớm biết sẽ thế này thì lúc trước hắn đã không nên tự đứng ra thay vị đại gia phía sau này truy lùng tung tích của tên Nam Lĩnh Kền Kền kia rồi.

"Cố huynh, ta thấy hay là chúng ta cứ đi trước đi."

Ta Có Thể Lấy Ra Thuộc Tính Trailer

Quách Khiếu Thiên mặt dầy đi tới nói với Cố Thiếu Dương.

Cố Thiếu Dương liếc hắn một cái, nhàn nhạt bảo: "Làm sao?"

Quách Khiếu Thiên đắng lòng: "Xuân thú rèn luyện của hoàng thất Đại Càn và Càn Nguyên tông cực kì nguy hiểm. Ta nghe nói mỗi lần kết thúc ngay cả con cháu hoàng thất cũng chết mất mấy người liền. . . Chúng ta cứ ở lại đây thực sự quá mức nguy hiểm, không bằng tạm thời rời khỏi. Kền Kền cũng không thể trốn cả đời trong dãy núi Yêu Vụ này đâu, sẽ có ngày hắn đi ra thôi. . ."

Cố Thiếu Dương lắc đầu nói: "Ta không có nhiều thời gian như vậy."

Quách Khiếu Thiên khẽ cắn môi, nói: "Vậy chúng ta chỉ đợi đến lúc xuân thú kết thúc thôi cũng được. Chỉ trong mấy ngày thôi mà. Đến lúc đó lại đi vào, có lẽ Kền Kền cũng sẽ không chạy quá xa đâu. . ."

"Quách huynh không cần nói nữa. Ngươi cứ mau mau sử dụng bí pháp giúp ta tìm kiếm Kền Kền thì hơn. Nếu thật sự gặp phải nguy hiểm, ta cam đoan sẽ bảo vệ ngươi an toàn."

Ngữ khí của Cố Thiếu Dương tuy hờ hững nhưng trong lời nói lại để lộ ra sự cương quyết không cho phép nghi ngờ.

Quách Khiếu Thiên âm thầm kêu khổ trong lòng.

Biết ngươi lợi hại rồi. Ngay cả Nam Lĩnh song ưng Tụ Nguyên hậu kỳ cũng đánh không lại ngươi kia mà.

Nhưng người của hoàng thất Đại Càn và Càn Nguyên tông thì dễ giải quyết lắm chắc?

Đó cũng đều là tinh anh trong số các tinh anh, thiên tài trong số các thiên tài, mỗi một người đều có thể vượt cấp khiêu chiến.

Ngươi nói sẽ bảo vệ ta chu đáo hả, ngươi bảo vệ ta chu đáo kiểu gì được hả?

Quách Khiếu Thiên chửi bới trong lòng nhưng vẫn không thể không kiên trì dẫn đường đến cùng. Bởi rằng, hắn không đánh lại được Cố Thiếu Dương.

Hiện tại hắn chỉ có thể cầu khẩn tên Kền Kền kia cứ thành thật một chút đừng có chạy lung tung, để cho hai người thuận lợi mà đuổi tới.

. . .

Nước suối chảy róc rách êm đềm. Một lá cờ to cỡ lòng bàn tay màu vàng được cắm ngay bên bờ.

Một thiếu niên áo trắng dung mạo thanh tú, khí chất ôn hòa chậm rãi đi từ trong rừng ra.

"Tìm thấy rồi. . ."

Thiếu niên nhìn thấy lá cờ liền tự nói thầm một tiếng, nhanh chóng đi đến bên dòng suối, đưa tay cầm lấy lá cờ.

Ngay khi hắn đưa tay túm lấy lá cờ, một con cá sấu bề ngoài hung dữ bỗng nhiên vọt lên từ dòng suối nhỏ yên tĩnh không một tiếng động phía sau hắn, cái miệng đầy máu há to, hung hãn táp về phía sau gáy hắn.

Nhìn có vẻ như thiếu niên sắp mất mạng bởi cá sấu, nhưng lúc này hệt như sau lưng hắn mọc ra một con mắt vậy, đầu cũng không quay lại đã chém ra một kiếm.

Mũi kiếm sắn bén đâm thẳng vào miệng con cá sấu xuyên qua não của nó, sau đó rút về.

Thi thể con cá sấu nặng nề rơi xuống dòng suối nhỏ, máu tươi loang ra nhuộm đỏ cả một vùng nước chảy.

Thiếu niên mặt mày rạng rỡ cầm lấy lá cờ nhỏ đứng lên, lạnh nhạt lườm qua thi thể của con yêu thú cấp bốn có sức mạnh đạt đến Tụ Nguyên hậu kỳ này một cái. Nét mặt hắn vẫn như thường, thật giống như chỉ là làm một chuyện nhỏ không đáng kể vậy.

"Còn có sáu lá cờ nữa. Tính cả lá cờ này, ta chỉ cần lấy thêm ba lá cờ Càn Nguyên tông nữa là có thể chiến thắng rồi. . ."

Thiếu niên cúi đầu tự nói, bóng dáng từ từ biến mất giữa khu rừng. . .

Ở một gò đất bị sương mù dày đặc che phủ. Trong bụi cỏ dại tươi tốt bất ngờ truyền đến tiếng yêu thú gào thét và âm thanh chiến đấu kịch liệt.

Cuối cùng, âm thanh từ từ nhỏ dần rồi biến mất.

Hai thanh niên anh tuấn mặc áo bào Tử Kim nhanh chân đi ra. Một người trong tay cầm một lá cờ nhỏ màu xanh lá cây. Một người kéo theo một con yêu thú có hình dáng như hổ dữ nhưng phía sau lại mọc ra hai cái đuôi bò cạp.

“Chúng ta cũng thậy may mắn, mới vừa vào không bao lâu đã tìm được một lá cờ. Chẳng qua con Song Vĩ Yết Hổ này có chút khó dây dưa nên tốn chút công sức. . ."

Một thanh niên anh tuấn cười ha hả nói.

Một người khác lập tức bắt đầu xu nịnh: "Yến Dương ca sức mạnh phi phàm. Tụ Nguyên hậu kỳ lại thêm hai thành quyền ý Hoàng Đạo Long Quyền nữa, Song Vĩ Yết Hổ này chết là đúng rồi."

"Nói gì vậy hả, ngươi cũng ra không ít sức đâu. . ."

" Yến Dương ca không cần khiêm tốn nữa. Ta thấy lần xuân thú này, Yến Dương ca hoàn toàn có thể vững vàng xếp ở ba vị trí đầu. Nói không chừng phía hoàng thất chúng ta còn phải nhờ vào Yến Dương ca để giành thắng lợi nữa ấy chứ."

"Ha ha."

Thanh niên anh tuấn được khen ngợi nở nụ cười vui vẻ vô cùng, trên mặt lộ ra dáng vẻ tự đắc kiêu ngạo.

Đúng lúc này, không khí chung quanh dường như đột nhiên lạnh đi, hai người lập tức đề phòng.

"Ai đó? !"

"Kẻ ty tiện bỉ ổi giấu đầu lòi đuôi nào vậy hả, cút ra đây cho ta."

"Ha ha ha."

Sau một tràng tiếng cười yêu kiều tê dại đến tận xương, một dáng người duyên dáng chậm rãi bước ra từ một góc tối.

Người tới là một thiếu nữ. Nàng mặc một bộ váy cung trang bằng lụa màu hồng vàng, nhìn vô cùng phú quý hoa lệ. Nhưng giữa đôi lông mày trẻ trung tuyệt mỹ của nàng lại lộ ra vẻ hung ác độc địa kì dị, khiến cho người khác có cảm giác không lạnh mà run.

"Ngươi. . ."

Hai người nhíu mày, nhìn vẻ ngoài của nữ nhân này quả thực chính là con cháu hoàng gia không sai. Nhưng hai người lại không có ấn tượng gì về nàng. Có điều nhìn mặt mũi lại có chút quen thuộc.

Bỗng nhiên, thanh niên tên là Yến Dương kia dường như sực nhớ tới cái gì, sắc mặt kịch biến, khó tin mà kêu lên đầy sợ hãi: "Là ngươi, ngươi là kẻ Sát Tinh! Tại sao ngươi đã đi ra ngoài rồi? !"

Khuôn mặt người còn lại cũng vèo một cái trở nên tái nhợt thiếu sinh khí vô cùng, ngay cả bàn tay cầm lá cờ cũng không nhịn được mà run bần bật.

"Ta cảm thấy khó chịu, nên đành đi ra chơi đùa chút thôi."

Cô gái cười tươi như hoa, tràn đầy ngây thơ thuần khiết. Hai thanh niên lại dường như có thể từ nụ cười đó mà nhìn thấy con ác quỷ kinh khủng nhất trên thế gian, vẻ mặt cực kỳ khó coi.

Một đám sương mù dày đặc thổi qua. Trong sương mù, tiếng gầm gừ giận dữ, tiếng kêu thảm thiết vang lên, nhưng mà rất nhanh sau đó tất cả đều biến mất.

Lá cờ nhỏ màu xanh lá cây rơi vào một bàn tay nhỏ bé trắng nõn mịn màng, bị vung vẩy một cách đầy tuỳ ý.

Hai bãi máu thịt be bét hình người nằm trên mặt đất. Yến Dương cảm nhận chính mình từ từ biến thành thi thể lạnh như băng, nhìn chằm chằm thiếu nữ ở trước mắt, khó khăn nhả ra từng câu từng chữ: "Yến Thanh Diên, ngươi giết chết hoàng huynh trong dòng tộc, không sợ bị Yến hoàng truy vấn sao?"

Cô gái ngoẹo đầu nhìn thẳng hắn, chân thành nói: "Ngươi vì thỏa mãn dục vọng cá nhân mà hại chết một nhà sáu mươi người của Lý đại nhân Ti Lễ Giám. Chuyện này Yến hoàng đã sớm biết. Hắn đưa cho ta một quyển sách nhỏ, người có tên trên đó ta có thể tuỳ ý mang đi giải sầu. Rất trùng hợp nha, tên của ngươi cũng ở ngay trên đó đấy. Yến Dương ca ca à. . ."

"Ựa. ."

Yến Dương chợt trợn trừng hai mắt, trong miệng phun ra máu tươi, rất nhanh đã không còn động đậy nữa.

Cô gái không thèm để ý thi thể trên đất nữa, hai tay vén hai vạt váy cung trang lên, giống như một cô gái trẻ bình thường hồn nhiên yêu đời, vừa ngâm nga ca hát, vừa nhảy tưng tưng biến mất trong sương mù. . .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK