• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thôi Nam giận quá hóa cười, chỉ vào Cố Thiếu Dương nói: "Ngươi đúng là kẻ ngông cuồng nhất mà ta từng gặp."

Người bên cạnh nhanh chóng tản ra, trên mặt thấp thoáng lộ ra vẻ kích động.

Bên kia là Tiết Hạo Vũ và Tống Thiên Vũ, bên này là Cố Thiếu Dương và Thôi Nam, bốn người được công nhận là mạnh nhất trong nội môn lại phân biệt tìm tới đối phương, chiến đấu.

Ta Trailer

Cục diện chiến đấu giữa Tiết Hạo Vũ và Tống Thiên Vũ chỉ cần liếc qua đã thấy rõ, Tiết Hạo Vũ rõ ràng không phải đối thủ của Tống Thiên Vũ.

Ngược lại trận đấu giữa Cố Thiếu Dương và Thôi Nam càng đáng xem hơn.

Bọn họ cũng muốn biết, giữa hai người này rốt cuộc ai mạnh hơn.

Thôi Nam thong thả đi tới đối mặt với Cố Thiếu Dương, ngoắc ngoắc tay với hắn, hành động tràn đầy tính gợi đòn.

Cố Thiếu Dương bày ra nét mặt lạnh nhạt, khí thế thuộc về Tụ Nguyên trung kỳ dần dần tản ra.

Một tháng này, nhờ có gần trăm khối nguyên thạch lấy được từ Kỳ Liên sơn mạch kia, hắn rất nhẹ nhàng đột phá đến Tụ Nguyên trung kỳ.

Hiện tại vòng xoáy nguyên lực xoay tròn trong đan điền Cố Thiếu Dương đã lớn bằng cỡ nắm tay.

Hắn không biết mức độ nguyên lực của võ giả Tụ Nguyên trung kỳ bình thường hùng hồn đến mức nào, nhưng hắn đoán, nguyên lực của mình vượt xa võ giả cùng giai, dù so sánh với Tụ Nguyên hậu kỳ cũng không thua kém.

Đây chính là chỗ biến thái của Hãn Hải Huyền Công.

Cố Thiếu Dương quát lên một tiếng, trường kiếm trong tay rời khỏi vỏ, một luồng khí nóng bỏng tỏa ra.

Sóng khí quét thẳng về phía Thôi Nam.

"Kim Ô Kiếm Pháp: Tam Túc Hoành Không!"

Một kiếm này, Cố Thiếu Dương đã dùng đến một thành Sơ Dương kiếm ý, kiếm thế hào hùng, mang tới một loại cảm giác bá khí uy nghiêm đến cực kì.

"Thật mạnh!"

Không ít đệ tử nội môn vây xem âm thầm tưởng tượng tình cảnh chính mình đối mặt với một kiếm này, chỉ đành lắc đầu bó tay.

Phần lớn người không tiếp nổi một kiếm này của Cố Thiếu Dương.

Nhưng Thôi Nam lại mặt không biến sắc. Hắn hơi hơi híp mắt lại, bàn tay cứ như vậy hướng thẳng tới bắt lấy trường kiếm của Cố Thiếu Dương.

"Choang!"

Tay và trường kiếm đụng nhau, phát ra tiếng sắt thép va chạm.

Cố Thiếu Dương hơi nhướng mày, lúc này mới chú ý tới trên tay Thôi Nam không biết từ lúc nào đã có thêm một chiếc găng tay màu đen.

Cố Thiếu Dương lại chém ra một kiếm.

"Kim Ô Hàm Nhật, hai thành kiếm ý!"

Kiếm này so với kiếm trước đó còn mạnh hơn rất nhiều. Thôi Nam hít sâu một hơi, chậm rãi đẩy ra một quyền. Quyền cùng kiếm này triệt tiêu lực lượng lẫn nhau, hắn lại chỉ lui về phía sau mấy bước, không chút tổn hại.

"Ta khuyên ngươi cứ trực tiếp dùng toàn lực đi."

Thôi Nam lắc đầu than với hắn: "Công kích bây giờ của ngươi, thực sự không gây ra chút hứng thú nào cho ta cả."

Ánh mắt Cố Thiếu Dương lạnh lùng, vẫn như cũ chém ra hai thành kiếm ý.

Thôi Nam hừ lạnh một tiếng, thấp giọng: "Kim Cương Phúc La Chưởng!"

Một làn sóng không tên truyền ra từ trên người Thôi Nam. Bàn tay của hắn, trong nháy mắt nhanh chóng biến to ra, lớn bằng mặt cối đá.

"Một thành chưởng ý!"

Cố Thiếu Dương co rụt con ngươi. Quả nhiên, có thể đứng vững ở vị trí thứ hai trên bảng anh tài, Thôi Nam không thể không lĩnh ngộ võ học ý cảnh.

"Thôi được. . ."

Thôi Nam bỗng nhiên thở dài một tiếng, khí thế toàn thân lập tức thay đổi.

Cơ bắp trên người hắn liên tiếp trướng to lên, làn da màu đồng thiếc trở nên cứng rắn, phảng phất như có một dòng lực lượng hung bạo ẩn chứa ngay phía dưới.

Vóc người Thôi Nam vốn đã cao lớn, lúc này lại càng giống như núi cao nhô lên, trong mắt mọi người tựa như có một khoảng bóng râm nhanh chóng lan tràn ra che kín hết thảy.

"Đây là. ."

Tất cả mọi người trợn trừng hai mắt.

Thôi Nam duỗi thẳng lưng, toàn thân phát ra một loạt tiếng vặn khớp lách cách.

Hắn mạnh mẽ bước về phía Cố Thiếu Dương, vừa đi vừa tùy ý nói: "Ta vốn không nghĩ nhanh như thế này đã tiết lộ thực lực chân chính của mình, vốn dĩ còn nghĩ để dành sự ngạc nhiên này cho Tống Thiên Vũ nữa cơ. Nhưng mà ta đã mất hết kiên nhẫn để tiếp tục chơi đùa với ngươi rồi, đánh nhanh thắng nhanh đi."

Thôi Nam chậm rãi giơ lên tay phải, châm chọc Cố Thiếu Dương: "Ta biết ngươi còn có lá bài tẩy chưa dùng đến. Là ba thành kiếm ý? Hay là ba thành rưỡi? Đã không còn quan trọng nữa rồi. Ma Tượng Luyện Trụ Công của ta đã luyện tới gần mức tiểu thành, cơ thể chứa đựng lực lượng đến sáu ngàn cân, còn tập luyện thêm một môn kỹ xảo phát lực đặc thù, lực lượng trong nháy mắt bạo phát ra cũng đủ để vượt qua hai Ma Tượng. Tụ Nguyên hậu kỳ bình thường, ta dùng một chưởng cũng có thể đấm hắn thành một bãi thịt vụn."

" . . . Thực ra, lúc kiểm tra lực lượng ta căn bản không dùng hết toàn lực. . ."

Thôi Nam dùng ánh mắt giễu cợt nhìn Cố Thiếu Dương, mở miệng nói: "Ta biết ngươi sức lực cũng không nhỏ, từng quyền một đánh bại Hoàng Viên xếp hạng thứ bốn mươi tám bảng anh tài kia mà. . . Nhưng ngươi có biết không? Cùng là luyện thể, nhưng Hoàng Viên ở trước mặt ta thì ngay cả tư cách xách giày cho ta cũng không có đấy."

Vẻ mặt Thôi Nam trong nháy mắt trở nên dữ tợn, mạnh mẽ vồ ra một chưởng hướng về phía Cố Thiếu Dương, lớn giọng hô: "Kim Cương Phúc La Chưởng! Một thành chưởng ý, song tượng chi lực. . Cố Thiếu Dương, một chưởng này ngươi đỡ thế nào đây? Ngươi dựa vào cái gì mà đỡ hả? !"

Tất cả mọi người xung quanh đều bị khí thế hung hãn mà Thôi Nam bộc phát ra làm kinh sợ, khó tin nhìn về phía hắn.

Chẳng ai ngờ được rằng, lực lượng cơ thể của Thôi Nam lại mạnh mẽ đến mức độ này.

Lực lượng vượt qua hai Ma Tượng chính là trọn vẹn hơn hai vạn cân.

Lực cánh tay của võ giả Tụ Nguyên cảnh bình thường mạnh nhất cũng chỉ đạt tới ba ngàn cân mà thôi.

Thôi Nam lại có lực lượng mạnh gấp hơn bảy lần võ giả Tụ Nguyên hậu kỳ!

Thật là đáng sợ. Không hổ danh là cao thủ chỉ xếp sau Tống Thiên Vũ, đứng thứ hai trên bảng anh tài, cho dù chỉ lĩnh ngộ một thành chưởng ý nhưng cũng có thể đè ép đông đảo thiên tài phía sau.

Đối mặt với một chưởng khủng bố như vậy, Cố Thiếu Dương nguy rồi.

"Choang!"

Lúc này, tất cả mọi người mới kinh ngạc phát hiện ra Cố Thiếu Dương lại thu lại trường kiếm trong tay, chỉ dùng tay không để đối đầu với một chưởng này của Thôi Nam.

Tất cả mọi người đều ngây ngẩn.

Chuyện gì xảy ra vậy hả, Cố Thiếu Dương định. . Từ bỏ ư?

Nhưng mà sau một khắc, bọn họ nhìn thấy Cố Thiếu Dương cũng chậm rãi đánh ra một quyền thẳng về phía Thôi Nam.

Một giọng nói nhẹ nhàng lướt qua tai tất cả mọi người.

"Vậy ngươi lại có biết hay không, rằng ở trước mặt ta, ngươi cũng không có tư cách xách giày cho ta. . ."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK