• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

" Có lẽ trong phạm vi cách chúng ta mười dặm, bất quá gia hỏa này quá giảo hoạt, dù ta đã dùng huyết mạch bí thuật định vị cũng rất khó để thăm dò được vị trí cụ thể của hắn ."

Quách Khiếu Thiên mở mắt ra, nhíu chặt lông mày nói.

" Có thể xác định phương hướng đại khái không ? "

Cố Thiếu Dương dò hỏi.

" Hướng bên kia. "

Quách Khiếu Thiên chỉ về một phương hướng, Cố Thiếu Dương mặt vô biểu tình, mở miệng nói: " Đi. "

Quách Khiếu Thiên khẽ cắn môi đuổi kịp.

Đoạn đường này hai người chưa găp chưa gặp ai ngoại trừ hai người bọn họ, thỉnh thoảng có mấy yêu thú cấp ba, cũng rất nhanh bị Cố Thiếu Dương tiện tay một kiếm giải quyết, điều này làm cho Quách Khiếu Thiên yên tâm không ít.

Có lẽ bọn họ thật sự có thể tìm được Kền Kền giết hắn tìm được đồ vật Cố Thiếu Dương cần rồi rời khỏi đây trước khi bị người của xuân thú phát hiện ra .

Hai người đi về hướng đông nam rất nhanh đã được một khắc đồng hồ, Quách Khiếu Thiên cảm ứng được khoảng cách với Kền Kền đang không ngừng rút ngắn lại, trong lòng mơ hồ có chút kích động.

Cố Thiếu Dương bước chân bỗng nhiên ngừng lại.

Quách Khiếu Thiên sững sờ, " Cố sư huynh, sao thế? "

Cố Thiếu Dương hướng hắn làm một động tác cấm khẩu, tiếp đó cả người ngây người bất động.

Quách Khiếu Thiên ngờ vực mà nháy nháy mắt, khẽ vươn tay, bỗng nhiên phát hiện ra" Cố Thiếu Dương" đang từ từ biến mất ở trước mắt.

Là huyễn ảnh..

Tốc độ thật nhanh!

Quách Khiếu Thiên trong lòng lấy làm lạ, bỗng nhiên..

" Rống! "

Bên tai vang lên một hồi tiếng yêu thú gào thét, Quách Khiếu Thiên chợt quay đầu lại.

Chỉ thấy Cố Thiếu Dương lơ lửng đứng trên bầu trời, một đầu cự mãng kinh khủng trong tay hắn không được giãy dụa được to như thùng nước, bàn tay trắng ngần của Cố Thiếu Dương như thiết trảo gắt gao bám vào 7 tấc của cự mãng, cự xà máu tuôn ra không ngừng phát ra những tiếng kêu thảm thiết.

" Mãng xà khát máu điên cuồng , yêu thú cấp bốn ! "

Quách Khiếu Thiên mở to hai mắt ra nhìn, vẻ mặt bị chấn kinh.

Đầu yêu thú cấp bốn này thuộc về loại yêu thú hung ác, nhưng ở trong tay Cố Thiếu Dương giống như con giun, giãy dụa không thoát.

Cố Thiếu Dương mặt vô biểu tình, trường kiếm bên tay phải quét qua, tiếng gào thét của cự mãng thoáng cái đã suy bại xuống, thân thể to dài đã hóa thành mấy khúc rớt xuống trên mặt đất.

Yêu thú cấp bốn, cứ như vậy. . Chết đi?

Quách Khiếu Thiên kinh ngạc, còn chưa kịp phản ứng.

Cố Thiếu Dương đã trở về, tiện tay xé xuống một mảnh áo bào, nhè nhẹ lau sạch vết máu trên tay và kiếm, thần tình lạnh nhạt giống như lúc nãy không phải là làm thịt một yêu thú cấp bốn hung dữ mạnh mẽ mà là đá một viên đá nhỏ cản chân trên đường.

" Uh? "

Cố Thiếu Dương vẻ mặt khẽ động, bên cạnh thi thể cự xà điên cuồng nhặt một lá cờ nhỏ Tử Sắc .

" Đây là cái gì? "

Quách Khiếu Thiên bỗng nhiên sắc mặt đại biến, gấp ga gấp gáp đuổi theo, gấp giọng nói: " Cố sư huynh, nhanh bỏ xuống. Đây là mục tiêu xuân thú của Đại Càn hoàng thất và Càn Nguyên tông, cầm nó chúng ta sẽ có phiền toái. ."

Cố Thiếu Dương hơi lo lắng, từ từ gật đầu.

Quách Khiếu Thiên sắc mặt giãn xuống, bỗng nhiên lùm cỏ trước mắt chớp lên, hai thiếu niên mặc áo bào tím quý khí đầy người bước ra.

Quách Khiếu Thiên ánh mắt xiết chặt, khẽ hô nói: " Là con cháu hàng thất Đại Càn ! "

Chuyện lo lắng nhất đã xảy ra.

Hai người con cháu hoàng thất nhìn thấy Cố Thiếu Dương và Quách Khiếu Thiên cũng có chút bất ngờ.

" Các ngươi không phải là đệ tử của Càn Nguyên tông ! Các ngươi là ai? "

" Bỏ tử kỳ trong tay ngươi xuống! "

Quách Khiếu Thiên không chờ Cố Thiếu Dương mở miệng, vội vàng tiến lên hai bước giải thích: " Hai vị, chúng ta vào nhầm Yêu Vụ sơn, không biết lá cờ này có ích với các ngươi, chúng ta để xuống rời khỏi ngay đây. "

" Thì ra là thế. "

Hai người con cháu hoàng thất bừng tỉnh gật đầu, Quách Khiếu Thiên vui mừng còn chưa kịp hiện lên, chỉ thấy hai người kia bỗng nhiên lộ ra cười gằn.

" Không cần làm phiền, chính chúng ta tới lấy. "

" Trong cung mỗi ngày đánh nhau với những Yêu Hùng Yêu Hổ kia, quả thật không có ý tứ gì, ta đã sớm muốn thử xem bao cát thịt là tư vị gì. "

Hai người xắn tay áo lên, nguyên lực cường đại thuộc về Tụ Nguyên hậu kỳ hiển lộ ra, một bộ dáng nóng lòng muốn tỷ thí ý ý định giết người nghiêm nghị hiện lên.

Quách Khiếu Thiên sắc mặt kịch biến, luôn miệng nói: " Hai vị, mời tỉnh táo. ."

" Đợi ngươi chết rồi sẽ tỉnh táo. "

Trong đó một tên con cháu hoàng thất cười lớn một tiếng, hướng về Quách Khiếu Thiên đánh ra một quyền, " Hoàng Đạo Long Quyền! "

Dày đặc kim quang sáng lên, nương theo đó nhàn nhạt tiếng rồng ngâm lên, một quyền bá đạo ngỗ ngược ùn ùn kéo đến.

Bỗng nhiên, cỗ bá đạo vô song này bị khí tức của nắm đấm trắng ngần chặn lại.

Song quyền đối chạm.

" Răng rắc ."

Tiếng xương nứt vang lên thanh thúy, tên con cháu hoàng thất kia hét thảm một tiếng, cả người giống như là bị va chạm với yêu thú cấp bốn trực tiếp bay ra ngoài.

Người còn lại sắc mặt đột biến, còn chưa chờ hắn làm ra động tác gì, một thân ảnh như quỷ mị xuất hiện ở trước mặt hắn.

" Bành! "

Hắn cũng phun máu tươi tung toé ngã xuống đất.

" Ta đã sớm nói, bình tĩnh đã ."

Quách Khiếu Thiên xoay đầu lại, nhìn Cố Thiếu Dương mặt vô biểu tình chậm rãi thu quyền lại, nhìn qua trên mặt đất hai tên con cháu hoàng thất bởi vì sợ sệt kinh hồn mà diện mạo biến dạng, không đành lòng nói: " Bằng không vị bằng hữu này của ta sẽ sinh khí. "

Tiếp xúc với Cố Thiếu Dương càng lâu, Quách Khiếu Thiên lại càng thấy độ biến thái, quái vật của hắn.

Cho dù tu vi không khác mình là mấy, nhưng thực lực sâu không lường được, trình đô cực kỳ yêu nghiệt , từ thở bình sinh đến nay Quách Khiếu Thiên chưa từng thấy qua, đến bây giờ hắn cũng không rõ ràng lắm rốt cuộc Cố Thiếu Dương mạnh đến mức nào.

Cố Thiếu Dương nhìn chằm chằm vào hai tên con cháu hoàng thất cơ bản đã mất hết sức chiến đấu, tam tượng chi lực xuất ra, tuyệt đại đa số những người chọn đối nghịch với hắn đều là tự chuốc khổ vào thân

Trên người hai người nổi lên mấy cái bọt khí.

" . . Nguyên khí * 35, căn cốt * 20, ngộ tính * 12, long khí * 37. ."

Long khí là cái gì?

Lần đầu tiên Cố Thiếu Dương thấy trên thân người có loại thuộc tính này.

Hắn đưa tay hướng hai người bắt lấy.

" Ngươi muốn làm gì? Mưu hại hoàng gia là bị tru di cửu tộc! "

Hai người nhất thời biến sắc, từ nội tâm gầm nhẹ nói.

Cố Thiếu Dương không hề để ý đến, giết cửu tộc? Hắn cũng không phải là người của Đại Càn Quốc.

Đâm thủng bọt khí, một cỗ hơi thở kì dị rõ rệt dung nhập vào trong cơ thể mình, hẳn là cái gọi là long khí.

Nhưng cẩn thận kiểm tra qua, cơ thể không có bất kỳ thay đổi nào.

" Ồ? "

Quách Khiếu Thiên bỗng nhiên kêu lên, nhìn chằm chằm vào Cố Thiếu Dương nghi ngờ nói nhỏ: " Cố sư huynh, tại sao ta cảm giác được ngươi cả người giống như bỗng nhiên trở nên quý khí hơn rất nhiều. Thật là kì quái ."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK