Cánh tay thô của Hoàng Viên bị bẻ ngoặ lên hình dáng kì dị, cả người kêu lên thảm thiết một tiếng ngã xuống bay ngược ra ngoài, ngã xuống tê liệt nằm trên mặt đất.
Sắc mặt trắng bệch, đầu đổ đầy mồ hôi, tay phải mềm oặt rũ cụp xuống, ánh mắt nhìn Cố Thiếu Dương tràn đầy sợ hãi và không thể được tin.
Người bên cạnh càng cả kinh hơn tròng mắt trợn sắp lòi ra ngoài rồi.
" Điều này sao có thể? ! "
Trong nội môn nổi tiếng dùng lực, thích nhất là dùng lực để áp người chính là Hoàng Viên, vậy mà bị người khác dùng lực đánh gãy một tay.
Đánh gãy cánh tay hắn còn là một gia hỏa chỉ mới tới Luyện Khí cửu trọng.
Tiểu tử này chẳng lẽ là yêu thú hình người sao? !
Tất cả mọi người sợ ngây người, nửa ngày nói không ra lời.
Trương Nghị ngây ngốc sững sờ đứng nguyên tại chỗ, nhìn một màn trước mắt, trong miệng lẩm bẩm nói: " Cố sư đệ. Bà mẹ nó đứng là cái đồ biến thái à! "
Cố Thiếu Dương vẻ mặt vẫn như thường.
Người này tính ra cũng không may mắn lắm, luyện cái gì không luyện, lại muốn luyện cái gì Đại Lực Ngưu ma quyền.
So về khí lực thì Cố Thiếu Dương sợ qua ai?
Nguyên bản cánh tay hắn lực đã hơn ba ngàn cân lực cánh tay, giao đấu với Hoàng Viên hắn lập tức lấy ra trên người đối phương 100 điểm thuộc tính " lực lượng".
Lập tức sức mạnh tăng thêm 1000 cân nữa.
Bốn ngàn cân đối với hai ngàn năm trăm cân, hoàn toàn nghiền ép!
Nếu như Hoàng Viên dùng tu vi Tụ Nguyên trung kỳ để đối kháng với Cố Thiếu Dương, thì trái lại hắn còn phải phí thêm chút công sức, chứ không thể thắng được gọn gàng như thế.
" Ta nhìn ngươi bây giờ cũng không có cách nào thu dọn đồ đạc, chờ lát nữa ta sẽ đem đồ vật ngươi ném ra cho ngươi, chờ đó. ."
Cố Thiếu Dương lạnh lùng nói một câu, tiếp đó thản nhiên đi vào tòa tiểu lâu thuộc về Hoàng Viên.
" Ngươi. . Ngươi. ."
Hoàng Viên vừa giận lại vừa sợ, một hơi tức giận không trì hoãn được nữa trực tiếp ngất đi.
Nhìn bóng dáng Cố Thiếu Dương đi vào trong tiểu viện, các đệ tử nội môn đang vây xem nghị luận ầm ĩ.
" Gia hỏa này rốt cuộc là ai vậy? Thật là đáng sợ quá đi! "
" Luyện Khí cửu trọng một quyền đập tan Tụ Nguyên trung kỳ Hoàng Viên, quả thực yêu nghiệt đến mức không thể yêu nghiệt hơn! "
" Xem ra anh tài trên bảng sắp có biến động lớn. ."
" Không được, ta phải mau chóng báo tin tức này cho người khác. ."
Chính mắt nhìn thấy trận chiến này các đệ tử nội môn nhộn nhịp rời khỏi.
Trương Nghị nhìn thầm líu lưỡi nói không nên lời, yêu nghiệt quả nhiên là yêu nghiệt, mới vừa vào nội môn đã nhấc lên sóng gió như thế.
Nói không chừng, chính mình chẳng mấy chốc sẽ phải ngước nhìn Cố sư đệ rồi.
A không. .
Trương Nghị nhớ tới tình cảnh Hoàng Viên bị đánh gãy cánh tay, hắn lắc đầu cười khổ.
Cái gì sẽ rất nhanh, mình bây giờ đã phải nhìn lên rồi, có lẽ mình đến một quyền của Cố sư đệ cũng không tiếp nổi à.
. . .
" Nơi này quả thực không sai. ."
Cố Thiếu Dương rất hài lòng với trang trí trong tiểu viện này, ngoại trừ một số đồ của Hoàng Viên nhìn có hơi chướng mắt.
" Đợi lát nữa đem mấy đồ này vứt ra ngoài cổng đi. ."
Cố Thiếu Dương lạnh lùng nói với một người hầu.
" Dạ. ."
Người hầu thận trọng hồi đáp.
Hắn là tông môn an bài xuống phụ trách chăm sóc cuộc sống thường ngày cho đệ tử nội môn trên bảng anh tài anh tài, cũng không thuộc về Hoàng Viên.
Người này có chút nhút nhát nhìn Cố Thiếu Dương, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Trước đây cách một đoạn thời gian đều sẽ có người tới khiêu chiến Hoàng Viên, nhưng tấc cả đều bị Hoàng Viên hai ba chiêu đã thu thập rồi, có người gãy tay, có người gãy chân, kết cục có bao nhiêu thảm.
Hôm nay nghe được âm thanh của Cố Thiếu Dương ngoài cửa, hắn còn nghĩ kết quả sẽ giống như trước đây.
Nhưng không nghĩ tới, lần này bị đánh gãy tay lại là Hoàng Viên.
Thế là hắn càng ngày càng cẩn thận, chỉ lo một cái không chú ý chọc giận vị trước mặt này so với Hoàng Viên còn hung hãn mạnh mẽ hơn.
" Cố sư đệ. ."
Trương Nghị vẻ mặt phức tạp đi vào lầu nhỏ, nhìn trang trí trong tiểu lâu, trong mắt vừa hâm mộ lại kính nể.
" Trương sư huynh tới thật đúng lúc. "
Cố Thiếu Dương cười nói: " Ta đã chuẩn bị xong hết rồi, có thể theo ngươi đi gặp Lâm trưởng lão. "
Trương Nghị gật đầu.
Hai người đi ra khỏi lầu nhỏ, đi về phía Đan Dược Các.
Dọc theo đường đi thỉnh thoảng có người chỉ vào Cố Thiếu Dương xì xào bàn tán, bên tai bất ngờ truyền đến các loại lời thoại" chính là hắn" " yêu nghiệt" " quái vật".
Trương Nghị nói: " Xem ra không được bao lâu nữa, toàn bộ nội môn đều sẽ biết được đại danh của Cố sư đệ . Cố sư đệ có thể nói là nhất chiến thành danh à."
Cố Thiếu Dương cười cười, khiêm tốn nói: " Trương sư huynh quá khen, chủ yếu là tên kia Hoàng Viên quá phế vật. ."
" . . ."
Trương Nghị nghiêm mặt nói: " Nói thật, dùng tu vi Luyện Khí cửu trọng đập tan Tụ Nguyên trung kỳ, thành tích chiến đấu này của Cố sư đệ ngươi đã hoàn toàn không kém hơn Vệ Trang Vệ sư huynh năm đó, nói ngươi là nội môn thiên tài số một cũng không quá đáng. "
Cố Thiếu Dương như có điều suy nghĩ, nhịn không được mở miệng dò hỏi: " Vẫn nghe người ta nhắc tới, không biết Vệ Trang sư huynh rốt cuộc là nhân vật như thế nào? "
Trương Nghị trên mặt lộ ra kính phục từ đáy lòng và lòng kính mộ, mở miệng nói: " Vệ Trang sư huynh là Thanh Vân Tông Thiếu tông chủ chúng ta, cũng là người mà trong môn tất cả mọi người đều công nhận là đệ nhất yêu nghiệt, hắn mười lăm tuổi đã luyện khí bát trọng, lĩnh ngộ một thành kiếm ý, mười sáu tuổi đột phá Tụ Nguyên, thời gian chưa đến một năm đã đạt đến Tụ Nguyên hậu kỳ, vẫn luôn chiếm giữ vị trí thứ nhất trên bảng anh tài .
Sau một đường tiến thẳng vào Ngưng Chân, ngay cả một ít trưởng lão cũng không phải là đối thủ của hắn . Bây giờ, hắn đứng thứ 7 trên bảng tuấn kiệt của Đại Nguyên quốc ta, nghe nói hắn đột phá vào Ngưng Chân hậu kỳ, nếu như thành công, đệ nhất bảng tuấn kiệt hẳn là vật trong tay Vệ sư huynh ."
" Thật sự là thiên tài! "
Cố Thiếu Dương mở miệng tán thưởng, nhưng trong lòng lẩm nhẩm: Bắt đầu từ bây giờ mục tiêu trước mắt, là trước tiên vượt qua Vệ Trang rồi nói tiếp.