Yến Thanh Diên vẻ mặt lạnh băng, so với lúc trước giống như thay đổi hoàn toàn thành một người khác.
Cách hơn mười mét, Cố Thiếu Dương cũng có thể cảm giác nhận được sát ý trên người nàng tản ra lạnh như băng.
Vẫn là tránh không thoát.
Cố Thiếu Dương hít sâu một hơi, chuẩn bị tốt tinh thần chuẩn bị liều mạng.
Yến Thanh Diên dường như cũng không vội động thủ, nàng từng bước đi về phía Cố Thiếu Dương.
Uy áp thuộc về Ngưng Chân Cảnh trên người nàng bộc phát hết cỡ đè trên người Cố Thiếu Dương, làm cho trên người hắn giống như đang vác theo vạn cân gánh nặng
Rốt cuộc, Yến Thanh Diên còn cách hắn không đến hai bước, Cố Thiếu Dương có thể thấy rõ da nàng trắng ngần như thiên nga, cổ thon dài và xương quai xanh xinh đẹp.
Quách Khiếu Thiên đã bị dọa đến mức không dám nhúc nhích, thậm chí hắn còn nhắm mắt lại chuẩn bị chờ đón cái chết.
Yến Thanh Diên từ từ giơ tay lên..
Cố Thiếu Dương ánh mắt run lên, đang định động thủ.
Bỗng nhiên, một cái tay bé nhỏ trắng ngần lạnh như băng nhẹ nhàng khoác lên trên mu bàn tay của hắn.
Cố Thiếu Dương ngây ngẩn cả người.
" Hả? "
Yến Thanh Diên xinh đẹp tuyệt trần cau mày lại, tựa hồ có chút không hiểu.
Cố Thiếu Dương lập tức bừng tỉnh.
" Lấy ra, ngộ tính * 13, căn cốt * 20, nguyên lực * 123, sát ý * 1789. "
Giữa đôi lông mày Yến Thanh Diên liền giãn ra, trên gương mặt lộ ra vẻ nhu hòa thoải mái.
Đôi mắt Yến Thanh Diên tựa như hồ nước thanh tịnh đang chớp mắt nhìn vào Cố Thiếu Dương, thấp giọng hỏi: " Ngươi tên là gì? "
Cố Thiếu Dương suy nghĩ nghĩ, mở miệng nói: " Thanh Vân Tông, Cố Thiếu Dương. "
Yến Thanh Diên buông tay đang nắm chặt tay Cố Thiếu Dương, lười biếng phất phất tay: " Ngươi có thể rời đi. "
Hai bên trái phải Quách Khiếu Thiên thở một hơi dài nhẹ nhõm, tuy hắn không rõ rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, nhưng vẫn là dùng sức lôi nhẹ ống tay áo của Cố Thiếu Dương.
" Cố sư huynh, đi mau! "
Cố Thiếu Dương gật đầu một cái, nhìn chằm chằm vào Yến Thanh Diên, rất nhanh biến mất không thấy gì nữa.
Yến Thanh Diên nhìn qua bóng lưng đang biến mất của Cố Thiếu Dương, chu cái miệng nhỏ nhắn, cảm thán nói: " Mùi trên thân người này, thật thoải mái à, ta muốn cột hắn mãi mãi vào bên mình. Thanh Vân Tông, Cố Thiếu Dương phải không, chúng ta còn sẽ gặp lại. ."
Bên ngoài Yêu Vụ sơn mạch, Tiêu Dao Vương đặt một quân cờ cuối cùng xuống, nhàn nhạt nói: " Minh Tâm chân nhân, ván này ngươi lại thua rồi. "
Minh Tâm một mặt cười khổ lắc đầu, " Tiêu Dao Vương kỳ nghệ thâm thuý, Minh Tâm còn kém xa. "
Tiêu Dao Vương cười nhạt nói: " Không phải là kỳ nghệ không tốt, mà là Minh Tâm chân nhân lòng đang rối loạn. "
Minh Tâm chẳng hồi đáp lại, xem như ngầm thừa nhận, nhưng trong lòng thì đắng chát: Vị kia khắc tinh kia xông vào xuân thú, lòng hắn có thể không loạn được sao, bây giờ chỉ cầu mong Giải Thiên Y vô sự, coi như là may mắn rồi.
Đang nghĩ ngợi, một đoàn người từ trong Yêu Vụ sơn đang đi ra , cầm đầu chính là thiếu niên thanh tú Giải Thiên Y.
Minh Tâm hai mắt tỏa sáng, lắc mình một cái đến bên cạnh Giải Thiên Y, quan sát tỉ mỉ, phát hiện hắn hơi thở suy yếu, áo quần cũng có vài chỗ rách rưới, cũng may không có gì đáng ngại, liền thở phào một hơi.
" Minh Tâm trưởng lão, Thiên Y không có tài cán gì, chỉ lấy được tới ba mặt Xuân Thú Kỳ. ."
Giải Thiên Y giao ra ba mặt tiểu kỳ màu không giống nhau, áy náy nói.
Minh Tâm không thèm để ý chút nào, trấn an nói: " Dưới tay vị kia ngươi có thể giữ được tính mạng, đã là may mắn rồi, còn xuân thú, thì thắng hay thua cũng không quan trọng. "
Trên mặt Giải Thiên Y lộ ra vẻ nghi hoặc, hiếu kỳ hỏi: " Trưởng lão quen biết với vị đã giao thủ với ta? "
Minh Tâm gật đầu nói: " Năm đó ở Đại Càn Quốc nàng ta đã gây ra không ít chuyện, sát tâm rất nặng, lão phu bình sinh cũng hiếm thấy. Nếu như không phải thân là ái nữ của Yến hoàng, sớm đã bị người ta giết rồi. Nàng có thể lưu lại cho ngươi một mạng, xem ra ba năm này đích xác đã thu liễm không ít. Có lẽ đúng như Tiêu Dao Vương nói, đã trở nên hiền lành biết điều hơn rồi? "
" Ái nữ của Yến hoàng? "
Giải Thiên Y sững sờ, phản ứng theo bản năng hồi đáp: " Đánh bại ta vị kia là nam nhân. "
" Hả? ! " Minh Tâm lơ ngơ.
Thời điểm này, con cháu hoàng thất Đại Càn cũng nhao nhao ra khỏi rừng, trên mặt từng người không còn vẻ vênh váo hống hách như trước nữa, mà lộ ra vẻ ủ rũ cực kỳ.
" Một lá cờ cũng không lấy được? "
Đối với kết quả này Tiêu Dao Vương giống như đã sớm đoán được, cũng không thèm để ý, mà chuyên chú tiếp tục nhìn chằm vào chỗ ra khỏi rừng.
Chỉ chốc lát sau, một cô nương mặc cung trang từ từ đi tới.
Cô nương dung mạo tuyệt mỹ, ở tuổi này nên còn mang theo vẻ ngây ngô và ngượng ngùng, nhìn thấy nhiều người đang nhìn nàng như vậy, nàng thậm chí còn hơi hơi đỏ mặt lên, trong nháy mắt lộ ra vẻ xinh đẹp khí độ làm không ít người nhìn thấy mà trợn tròn mắt.
Tiêu Dao Vương cũng mở to hai mắt ra mà nhìn, bất quá không phải bị dùng mạo của thiếu nữ chấn nhiếp, mà là kinh sợ.
Thiếu nữ duyên dáng đi đến bên cạnh Tiêu Dao Vương, ôn nhu nói: " Vương thúc, lần xuân thú này, ta không có thu hoạch gì, làm ngài thất vọng rồi. "
" Ách. ."
Tiêu Dao Vương ngây ngẩn cả người.
Ngược lại Minh Tâm chân nhân cười lớn đi tới, luôn miệng cung chúc: " Nguyên lai lão phu còn không tin, không nghĩ tới Thanh Diên Quận chúa đúng như lời Vương gia đã nói, hiền lành khéo léo, tự nhiên hào phóng à. ."
Minh Tâm trong lòng thỏa mái cực kỳ, không nghĩ tới kết quả so với dự đoán của hắn còn tốt hơn nhiều.
Không chỉ Giải Thiên Y không bị thương, ngay cả xuân thú cũng thắng được, đây đúng là hai kinh hỉ lớn à.
Tiêu Dao Vương vẫn còn đang trong trạng thái lơ mơ, giống như không dám tin vào hai mắt của mình.
Hắn đã từng gặp qua dáng vẻ của Yến Thanh Diên từ bên trong ao rồng đi ra.
Sát khí ngút trời, sát tính so với ba năm trước đây không hề thua kém, thế nào mà chỉ chớp mắt, đã biến thành đại gia khuê tú rồi?
" Thanh Diên ngươi. ."
Tiêu Dao Vương vừa muốn mở miệng hỏi, Yến Thanh Diên đã hồi đáp: " Vương thúc chớ có hỏi lại, Thanh Diên ở trong Yêu Vụ sơn đã gặp được người trong lòng ."
Nói xong, nàng hé miệng nở nụ cười, hiển rõ vẻ e thẹn của con gái.
Người trong lòng . Người trong lòng ..
Tiêu Dao Vương ngổn ngang trong gió.
. ..
Thanh Vân Tông.
Một đoàn người bước vào trong nội môn, trên chỗ vạt áo có thêu thêm một hình trăng khuyết..
" Tứ Tông thi đấu sắp được cử hành, chuyến này Hàn Nguyệt Cốc chúng ta đến thăm, có khả năng sẽ cùng đệ tử Thanh Vân tranh tài trước thời hạn, các ngươi tuyệt đối đừng làm mất mặt Hàn Nguyệt Cốc chúng ta đó ."
" Vâng. "
Chúng đệ tử Hàn Nguyệt Cốc cùng lên tiếng đáp lại, trong đó có một cô nương tuyệt mỹ trên ấn đường có nốt ruồi đỏ có vẻ hơi không tập trung, nhìn ngóng khắp nơi dường như đang tìm kiếm cái gì.
Bên cạnh cô nương một nam tử tuấn mỹ ôn nhu nói: " Kỷ Huyên sư muội, lần viếng thăm Thanh Vân Tông này, ta và Tống Thiên Vũ tất sẽ có một trận đại chiến, ngươi cho rằng ai có thể chiến thắng? "
Cô nương trả lời cho có lệ: " Hàn sư huynh sức mạnh hơn người, nhất định có thể chiến thắng được Tống Thiên Vũ, giương cao uy danh của Hàn Nguyệt Cốc ta. "