• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đệ tử Càn Nguyên tông đều sững sờ tại chỗ.

Mãi đến lúc Hợp Quang bị thương nặng rơi xuống đất, bọn họ mới nhìn rõ được dáng vẻ của hai từ trong rừng cây nhảy ra.

Một người mặc Tử Y, sắc mặt có chút lo âu, một người khác thì mặc áo lam, dung mạo khôi ngô đến lạ thường, toàn thân mang quý khí, có loại thần thái làm cho người khác khó tập trung.

Một đòn vừa rồi chỉ dùng một đòn đánh Hợp Quang bị trọng thương chính là người sau.

Cố Thiếu Dương dừng bước lại, khí sắc âm trầm như nước.

Quách Khiếu Thiên nhìn phía trước từng tên đệ tử Càng Nguyên cầm đao kiếm trong tay, nét mặt có chút khẩn trương, nhưng rất nhanh bị vẻ vội vàng che giấu qua.

" Cố sư huynh, Kền Kền huyết khí hiện tại rất suy yếu. Ta đã không thể cảm ứng được vị trí của hắn nữa rồi. "

Cố Thiếu Dương ánh mắt lạnh lùng, mở miệng nói: " Đi. "

Quách Khiếu Thiên vội vội vã vã gật đầu, lúc này, một bóng người nhưng ngăn tại trước mặt bọn hắn.

" Dừng lại! "

Cố Thiếu Dương ngẩng đầu lên, là một thiếu niên áo trắng thanh tú, đang lãnh đạm nhìn bọn họ.

" Muốn đi thì có thể, lưu lại Xuân Thú Kỳ. "

Lúc này trong lòng Cố Thiếu Dương đều là nửa khối chìa khóa bí mật Kiếm Trủng trên người Kền Kền kia , làm gì có công phu dây dưa ở chỗ này, nhịn không được nhíu mày quát: " Cút ngay! "

Thiếu niên áo trắng khí sắc lạnh lùng, một kiếm đâm thẳng về phía Cố Thiếu Dương.

Cố Thiếu Dương Hàn Phong kiếm ra khỏi vỏ, nguyên lực hùng hồn trong cơ thể được kích động, đưa tay ra là một kiếm.

Thiếu niên áo trắng nhạt nhẽo nhìn một kiếm kia, tuỳ tiện phá tan kiếm thế của Cố Thiếu Dương kiếm thế, vẫ như cũ thẳng thắn hướng về phía Cố Thiếu Dương.

Đối mặt một kiếm này, trong nháy mắt Cố Thiếu Dương sinh ra một cảm giác quái dị không thể ra tay ngăn cản được.

Cố Thiếu Dương cứ thế mà quay người đi, một kiếm kia của thiếu niên áo trắng xượt qua bên tai hắn lệch một ly lướt qua, cắt đứt một sợi tóc của hắn.

Có gì đó quái lạ!

Cố Thiếu Dương trong lòng run lên, triệt để buông xuống sự coi thường.

" Ồ. "

Thiếu niên áo trắng trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, dường như đối với một kiếm này tốn công vô ích vô cùng kinh ngạc.

" Giải Thiên Y, ngươi chính là Giải Thiên Y! "

Quách Khiếu Thiên bỗng nhiên chỉ vào thiếu niên áo trắng sợ hãi mà kêu lên, cảm xúc kích động dị thường.

Cố Thiếu Dương khẽ nhíu mày, " Giải Thiên Y là ai? "

Quách Khiếu Thiên dùng một loại ánh mắt kính sợ nhìn qua thiếu niên áo trắng, trầm giọng nói: " Càn Nguyên tông đệ nhất yêu nghiệt, nghe nói hắn đã luyện thành vô thượng kiếm điển, Càn Nguyên tông trăm năm nay chưa từng có người lĩnh ngộ được. Một năm trước Ngọc Hành tông ta bái phỏng, đệ tử cao thủ đệ nhất của Ngọc Hành ta ba kiếm của hắn cũng không tiếp nổi đã bại. ."

Giải Thiên Y nghe được ba chữ Ngọc Hành tông đặc biệt nhìn qua Quách Khiếu Thiên mấy lần, ngược lại nói với Cố Thiếu Dương: " Ta lập lại lần nữa, lưu lại Xuân Thú Kỳ, ngươi có thể dẫn hắn rời khỏi. "

" Càn Nguyên tông đệ nhất yêu nghiệt. Giải Thiên Y."

Cố Thiếu Dương lẩm nhẩm cái tên này, tính khí bỗng nhiên trở nên cáu kỉnh, ngang tàng xuất kiếm, " Ta không cần biết ngươi là cái yêu nghiệt gì, ta cũng lặp lại lần nữa, đừng chặn đường của ta, cút ngay! "

Trong chốc lát, trên người Cố Thiếu Dương dâng lên vân hải cuồn cuộn, cô phong thẳng tắp dựng lên, dường như có vạn thiên kim quang từ trên kiếm của hắn bắn ra.

Ba thành Sơ Dương kiếm ý, mở!

" Kim Ô Hàm Nhật! "

Sóng khí nóng bỏng theo thế kiếm của hắn bành trướng ra, mênh mông cuồn cuộn hướng về phía Giải Thiên Y.

" Ba thành kiếm ý? ! Có chút bản lãnh. . Hừ! "

Giải Thiên Y chân mày cau lại, ánh mắt lộ ra một chút ngạc nhiên, nhưng rất nhanh cười lạnh, trường kiếm trong tay hắn như cũ vẫn bình thản không có gì mới lạ nghênh đón.

Cố Thiếu Dương lại cảm giác được cỗ cảm giác quỷ dị kia.

Kiếm thế của hắn giống như sóng to gió lớn, Giải Thiên Y chính là một chiếc thuyền lá lênh đênh trên sóng biển, nhưng cho dù sóng của hắn có cao bao nhiêu mãnh liệt như thế nào, cũng không thể lật đổ được chiếc thuyền nhỏ này của Giải Thiên Y .

Trái ngược lại, thì kiếm thế của Giải Thiên Y vẫn tạo ra cảm giác uy hiếp mãnh liệt cho hắn, giống như cho dù mình có trốn như thế nào cũng không thể tránh khỏi một kiếm này.

" Phanh! "

Cố Thiếu Dương mạnh mẽ đánh ra một quyền vào mũi kiếm sắp đâm trúng vào ngực mình, tam tượng chi lực bùng nổ, rốt cuộc cũng đẩy được Kiếm Phong lệch qua một bên, lần thứ hai tránh được một kiếm này.

" lợi hại! "

Giải Thiên Y trong mắt tràn đầy tán thưởng, khen ngợi: " Tụ Nguyên trung kỳ có thể tiếp được hai kiếm này của ta, ngươi đủ để kiêu ngạo, đáng tiếc. ."

Giải Thiên Y tiếc rẻ nói: " < Càn Nguyên kiếm điển > không hề có chút sơ hở, Kiếm Ý của ngươi tuy mạnh, nhưng trong mắt ta mọi nơi đều là kẽ hở, như một tờ giấy trắng. Ta đã hiểu rõ được chiêu kiếm của ngươi. ."

Giải Thiên Y nhìn xem Cố Thiếu Dương, nghiêm túc, tự tin nói: " Kiếm tiếp theo của ta, ngươi sẽ không tiếp nổi. "

Cố Thiếu Dương mặt vẫn trầm như nước, giữ im lặng.

Quách Khiếu Thiên ở một bên thấy vậy lòng như lửa đốt, hắn coi như là hiểu rõ được thực lực chân chính của Cố Thiếu Dương, Tụ Nguyên trung kỳ ba thành kiếm ý, trách không được hắn có thể giết Tụ Nguyên hậu kỳ như cẩu, đúng là yêu nghiệt thiên tài không hơn không kém .

Nhưng sao lại đụng phải Giải Thiên Y tên yêu nghiệt trong yêu nghiệt, thiên tài trong thiên tài chứ, thế nào cũng chỉ có thể gãy kiếm ở chỗ này.

Ai..

Càn Nguyên tông bên kia, được người đỡ Hợp Quang sắc mặt tái nhợt ánh mắt căm phẫn nhìn chằm chằm Cố Thiếu Dương, hung hăng nói: " khốn kiếp, còn muốn đánh tiếp với Giải sư huynh , kiếp sau đi! "

Tất cả mọi người dáng vẻ nắm chắc phần thắng, hơi châm chọc nhìn Cố Thiếu Dương.

Giải Thiên Y mỉm cười, cười sang sảng mà đưa ra một kiếm: " Thành thật lưu lại Xuân Thú Kỳ cho ta. "

Một kiếm này, trận thế này không còn bình thản như trước nữa, thân kiếm lộ ra bạch quang trong suốt, dường như có vô tận huyền ảo lưu chuyển bên trong.

Những người vây xem trong mắt đều lộ ra vẻ mặt kính nể và sùng kính .

Một kiếm này xuất ra, đừng nói là Cố Thiếu Dương chỉ là Tụ Nguyên trung kỳ, cho dù là cường giả Ngưng Chân Cảnh cũng không nhất định có thể toàn thân thối lui.

Giải sư huynh, thực sự quá mạnh!

Thời điểm này, vẫn đang im lặng Cố Thiếu Dương bỗng nhiên ngẩng đầu, mở miệng hỏi: " Kền Kền thế nào rồi? "

Quách Khiếu Thiên sửng sốt một chút, rất nhanh kịp phản ứng, sắc mặt khó coi mở miệng nói: " Đã. . Triệt để mất đi cảm ứng. "

Cố Thiếu Dương hít sâu một hơi, giống như là một miệng núi lửa áp lực đến cực hạn, sắp bộc phát.

Hắn nhìn chằm chằm vào Giải Thiên Y, nói từng chữ từng câu: "Ta không có công phu để dây dưa với ngươi . Ngươi có thể phá kiếm thế của ta, lời này thuyết minh kiếm của ta còn quá yếu, vậy thì ta sẽ ra tay mạnh hơn . Ngươi có thể đâm thủng một tờ giấy trắng đầy sơ hở , nhưng không thể đâm thủng được sơ hở trên bức tường bị lấp kín.

Ở trước mặt sức mạnh tuyệt đối, có tính toán nhiều hơn nữa cũng chỉ là trò chê cười mà thôi! "

Trên người Cố Thiếu Dương đột nhiên bộc phát kiếm ý vô tận , Hàn Phong kiếm như lôi điện đâm ra, lạnh lùng quát lớn: " Hai loại kiếm ý, nhật nguyệt trầm luân! "

Tiếp theo chỉ trong chớp mắt, tất cả mọi người nhìn thấy.

Mặt trời vừa lên, kết hợp với ánh trăng sâu thẳm

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK