Nhìn thấy ánh mắt khẩn cầu của Hunt, Trần Thương nhẹ nhàng gật đầu, từ chối thì bất kính, đành lấy tấm séc về! Thấy Trần Thương nhận tâm séc, Hunt mới thở phào nhẹ nhõm. - Cảm ơn giáo sư Trần. Trần Thương gật đầu: - Là tôi phải cảm ơn, dù sao bây giờ… Ngài cũng là ông chủ của tôi. Trong lúc nhất thời mọi người không nhịn được, đều cùng nhau bật cười. Hunt cũng không ngốc, ông ấy biết rõ rằng, Trần Thương chính là người có hi vọng nhất! Bởi vì Parkinson và bệnh...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.