Vương Kỳ lập tức sững sờ! Bỗng nhiên kịp phản ứng, mặt mo đỏ ửng, vội vàng cầm cái kẹp kẹp hai đầu, nâng bên cạnh lên rồi lại kẹp ba đầu. Vương Kỳ nghĩ đến ánh mắt vừa rồi của Trần Thương, lập tức trong lòng phức tạp một trận. Mà Trần Thương lại cảm thấy rất thoải mái, không phải là bởi vì cái khác, đơn giản là vì cái ánh mắt này anh quá quen thuộc. Anh bị Vương Kỳ trừng một lúc rất lâu. Đến giờ anh ta rốt cuộc thu lại ánh mắt. Lập tức...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.