Lúc đi ra từ cục cảnh sát, Trương Văn Bác cảm giác linh hồn của mình bỗng nhiên bị móc rỗng. Tất cả hi vọng, hình như tại thời khắc này tan thành mây khói. Quan lớn gì! Phú nhị đại gì! Bạch phú mỹ gì! Đều mẹ nó chết xa xa ra. Trương Văn Bác hét to, thế nhưng xung quanh không có ai để ý anh ta, toàn thân xụi lơ anh ta ngồi liệt trên mặt đất. Giờ khắc này, anh ta hối hận... Tiếc hận! Ảo tưởng chỉ là dục vọng chính mình phát tiết mà...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.