Làm việc ở khoa cấp cứu bao lâu nay, Trần Thương vẫn luôn trong trạng thái căng thẳng. Chưa từng có lúc nào hoàn toàn thả lỏng, có đôi khi ngủ thiếp đi nghe thấy tiếng còi xe cấp cứu 120 ở dưới lầu vang lên, Trần Thương đều sẽ đột nhiên theo từ trong chăn xoay người xuống giường. Năm nay còn tốt hơn một chút, có thể là đã quen với cuộc sống như vậy. Vì lẽ đó, ngay khi nghe thấy tiếng kêu cứu. Trần Thương căn bản không có một phản ứng dư thừa nào lập...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.