Trần Thương nói: - Tôi không có tò mò hoặc là tò mò tọc mạch gì, tôi chỉ đang nghĩ xem cô nên dùng loại thuốc gì và có những khả năng điều trị nào thôi! Cả người cô gái hơi run rẩy. Trần Thương bất đắc dĩ: - Tôi sẽ nói chuyện với cha mẹ cô. Lúc này cô gái mới vội vàng nói: - Tôi xin anh, đừng nói cho họ biết. Giọng nói cô ta dần dần trở nên nghẹn ngào, run rẩy, thậm chí còn có sợ hãi và hối hận! Trần Thương hỏi: - Cô...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.