Người thanh niên lại nói tiếp với Pak Yong-Jin: - Hả? - Này anh, sao sắc mặt anh lại khó coi như vậy? - Ôi, tôi phải đi rồi. - Vừa khéo tôi thấy anh rất ham học hỏi, đừng để cái tên Pak Yong-Jin kia làm hội trưởng khoa ngoại thần kinh đất nước chúng ta, nhớ tới anh ta liền khiến tôi đau đầu. Người thanh niên đi chỉ để lại cho Pak Yong-Jin đang ngây ngẩn một làn gió. Cô độc, mà bất đắc dĩ! Đau lòng! Rất đau lòng! Trời ơi, đau thấu tâm can! …...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.