Mặc dù Tần Duyệt ngoài miệng kêu gào không công bằng, nhưng kỳ thật trong trong lòng so với Trần Thương còn vui vẻ hơn! Bởi vì mỗi ngày cô dạy con trai chính là gọi cha, mà không phải gọi mẹ. Cho nên, đứa bé học được cha một chút cũng không kinh ngạc! Ngay lúc này, bé Trần Dương bỗng nhiên quay người, nhìn chằm chằm Tần Duyệt, ha ha ha cười: - Mẹ...... Mẹ...... Tần Duyệt nghe tiếng, cả người sững sờ ngay tại chỗ. Nước mắt của cô càng lúc càng tí tách chảy xuống. …………...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.