Còn nghiện! Không được! Trần Thương cảm thấy chưa đủ nghiện. Phải đánh một trận. Trần Thương quay người nhìn chằm chằm vào Trần Dương, thì thầm trong miệng một câu: - Không đánh đòn thì tuổi thơ có thể trọn vẹn sao? Nghĩ đến đây, Trần Thương trở người của Trần Dương lại, đánh pa pa pa mấy cái vào mông, nhưng cũng không nỡ đánh nặng. Trần Dương mơ màng, sau đó đột nhiên khóc lên. Trần Thương thấy thế, lại đau lòng! Mẹ nó, đời trước ba nợ con sao, tiểu tử. Bệnh viện bên kia vội...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.