Trần Thương nhìn vào ánh mắt như muốn giết người của chủ nhiệm Dư, yên lặng rời khỏi phòng trực ban. Thuận tay đóng cửa lại. Tiếp đó suy nghĩ một chút, trở về đem cửa khóa trái tốt luôn... Đang đứng do dự có nên giữ cửa hay không, bỗng nhiên nghe thấy từng đợt giọng nói truyền đến! - Anh Dư, tôi sai rồi... Anh Dư... Kiểm kê! - Lão đại... Tư, đau đau đau đau đau! ... Trần Thương mau chóng rời đi. Hốt hoảng sơ suất rời đi... Anh cảm thấy việc ông Dư làm không...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.