- Cậu vui vẻ lắm à? - Tôi có cần cho cậu vui vẻ một chút hay không? - Cút! Trương Viễn và Dương Tuệ giống như là oan gia hoan hỉ, đi chỗ nào ồn ào chỗ đó, thế nhưng hết lần này tới lần khác nán lại cùng một chỗ. Trần Thương đi phía sau lưng hơi dở khóc dở cười, hiện tại trong đầu anh đã rất khó tưởng tượng ra một người vui vẻ rốt cuộc là dáng vẻ gì, thế nhưng tuyệt đối không phải dáng vẻ mở ra trái tim còn nhếch miệng cười!...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.