Ở bên ngoài, sóng xanh vạn dặm, trên mặt biển không xa có dựng một cái phao lớn, trên cái phao này viết:
- Đi qua hướng này, Lý Thất Dạ hẳn phải chết!
Nhìn qua mấy chữ này, còn có một mũi tên chỉ về phía trước.
Những chữ này viết rất lớn, trên đó viết một hàng chữ từ xa cũng có thể nhìn rõ. Người trên biển lui tới không ngớt, đám người Liễu Như Yên và rất nhiều tu sĩ từ xa đã nhìn thấy những chữ này, cũng không khỏi nhìn nhiều vài lần, thậm chí có người đang nghị luận.
Ghi như thế rõ ràng là khiêu khích Lý Thất Dạ trần trụi, cũng ghi rõ ràng như vậy, không hề nghi ngờ, đây là muốn kết đại thù với Lý Thất Dạ, không phải muốn ngươi chết ta sống là không thể được.
- Đây là phép khích tướng, dẫn công tử ngươi vào bẫy.
Nhìn thấy ghi như vậy, Trác Kiếm Thi nhíu mày nói ra.
Lý Thất Dạ nhìn qua chữ trên biển, cũng lộ ra bộ dáng tươi cười, nhàn nhạt nói:
- Ta ngược lại muốn nhìn xem bọn chúng có thủ đoạn gì, nhìn một chút bọn chúng có bẫy rập kinh thiên ra sao.
- Không phải là Tư Mã Ngọc Kiếm a.
Liễu Như Yên nhìn qua chữ viết, cũng thì thào nói ra.
Trác Kiếm Thi nhẹ nhàng lắc đầu, nói ra:
- Chỉ sợ là không thể nào, Tư Mã Ngọc Kiếm tuy là một sát thủ, nàng cuối cùng là một thiên tài khó lường, trong nội tâm ngạo khí rất cao, thủ đoạn nhỏ như thế, chỉ sợ nàng không để vào mắt.
- Cứ đi qua bên kia đi.
Lý Thất Dạ nhìn qua hướng mũi tên đang chỉ, vừa cười vừa nói.
- Phía trước chỉ sợ là có bẩy rập chờ công tử.
Trác Kiếm Thi hơi lo lắng nói ra.
- Ta đi một mình cũng được.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:
- Ta thích nhất đạp nát tính toán của người khác, nhìn thấy thần thái tuyệt vọng của bọn chúng.
- Công tử muốn đi, chúng ta đương nhiên nguyện ý theo công tử đi về phía trước.
Liễu Như Yên cười khẽ nói:
- Đương thời người có thể làm cho tỷ muội chúng ta sợ hãi cũng không nhiều lắm nha.
Chiếc thuyền chạy theo hướng mũi tên chỉ dẫn, tốc độ không vội không chậm, thập phần ổn trọng.
Nhìn thấy chiếc thuyền đi theo hướng mà mũi tên chỉ hướng, làm cho rất nhiều tu sĩ đều chịu ngoài ý muốn. Chỉ cần là người có chút lý trí khi nhìn thấy những chữ trên biển đều biết đây là phép khích tướng, là địch nhân cố ý dẫn Lý Thất Dạ vào bẫy rập.
Đối với cách dụ địch như thế tu sĩ ở đây không ai mắc lừa, tình nguyện tránh đi, nếu không sẽ bị người nắm mũi dắt đi.
Mọi người đều biết, Lý Thất Dạ không có khả năng không biết đây là một bẩy rập, nhưng mà Lý Thất Dạ lại hết lần này tới lần khác hướng bẩy rập mà đi, điều này làm cho rất nhiều người ở đây vô cùng giật mình.
- Biết rõ trên núi có hổ, vẫn lên núi tìm hổ, có gan, có phách lực, đây là tự tin bực nào.
Quản chi là tu sĩ Hải Yêu, khi thấy hành động của Lý Thất Dạ như thế cũng phải sinh ra vài phần bội phục..
- Cẩn thận đi được thuyền vạn năm a.
Có lão tu sĩ thì nói ra:
- Đại đạo dài đằng đẵng, hung hiểm vô số, nếu như tùy hứng mà đi, cho dù lại thiên tài kinh diễm đương thời cũng có ngày lật thuyền trong mương.
- Đi, đi theo thử đi, ta ngược lại muốn biết là ai gây khó dễ với Lý Thất Dạ.
Cũng có tu sĩ không nén được hiếu kỳ, cùng đi theo.
Vốn có người treo giá cao lấy đầu của Lý Thất Dạ, hiện tại có người khiêu khích trần trụi, bố trí bẫy rập cho Lý Thất Dạ như vậy, có thể nói, người có thể làm như vậy chỉ sợ có thù không đội trời chung với Lý Thất Dạ.
Chiếc thuyền đi không phải rất xa, phía trước lại nhìn thấy có chữ viết trên biển, trên đó vẫn viết:
- Đi về hướng này, Lý Thất Dạ phải chết!
Như thấy chữ này, trước mặt còn có mũi tên.
Nhìn thấy đầu mũi tên như vậy, chiếc thuyền không chút do dự tiến lên theo hướng mũi tên.
Chiếc thuyền tiếp tục đi về phía trước, đi một đoạn lại gặp được mũi tên, trên biển đều có ghi mấy chữ "Đi về hướng này, Lý Thất Dạ phải chết!!", trước hàng chữ cũng là mũi tên.
- Dám làm như vậy, không phải ngươi chết là ta mất mạng, phía trước nhất định là có bẫy rập như thế nào đây?
Nhìn thấy địch nhân lập nhiều mũi tên chỉ dẫn như thế, chuyện này làm cho tu sĩ đi theo phía sau xem náo nhiệt vô cùng chờ mong.
Cuối cùng nhất chiếc thuyền dừng lại, bởi vì phía trước có cái phao cực lớn, trên đó viết "Lý Thất Dạ táng thân tại đây ", dưới hàng chữ này không còn mũi tên nào cả.
Tu sĩ đi xem náo nhiệt ở đằng sau, từ xa nhìn thấy cái phao này đã biết rõ bẩy rập đã ở phía trước, bọn họ cũng không dám đi theo, đứng ở xa xa nhìn qua như thế nào.
- Vậy ngừng ở chỗ này đi, ta đi lên phía trước nhìn một chút.
Lý Thất Dạ phân phó Liễu Như Yên cùng Trác Kiếm Thi nói ra.
- Cẩn thận một chút.
Trác Kiếm Thi thấy Lý Thất Dạ một mình tiến về trước, lúc này nhắc nhở nói ra.
- Yên tâm, ta đúng là muốn bị người ta giết đấy.
Lý Thất Dạ nhìn Trác Kiếm Thi vừa cười vừa nói:
- Bị người ta giết chết, đối với ta mà nói còn là chuyện tốt.
Lý Thất Dạ nói như vậy lập tức làm cho Trác Kiếm Thi cùng Liễu Như Yên sư tỷ muội hai người im lặng, các nàng lần đầu tiên mong có người giết mình.
Lý Thất Dạ đạp sóng mà đi, chậm rãi đi thẳng về cái phao trước mặt. Hắn đi rất nhẹ nhàng, bộ dáng kia của hắn không phải đang đi về phía bẫy rập, mà là hậu hoa viên.
Nhìn thấy Lý Thất Dạ bộ dáng rãnh rỗi như đang dạo chơi, cho dù có một ít tu sĩ Hải Yêu đi theo phía sau cũng phải chấn kinh, cũng có vài phần bội phục, có một Hải Yêu nói ra:
- Họ Lý tuy hung hăng càn quấy, nhưng mà hắn thật sự có tiền vốn hung hăng càn quấy, gan dạ sáng suốt như thế, khí phách ngập trời, đặt ở thế hệ trẻ của Thiên Linh Giới đúng là ít người có được.
- Bắt đầu, cũng không biết địch nhân mạnh cỡ bao nhiêu.
Nhìn qua Lý Thất Dạ sắp đi tới cái phao kia, có không ít tu sĩ tới xem náo nhiệt ngừng thở.
Lúc này rất nhiều người mở to mắt ra quan sát, đối với rất nhiều tu sĩ tới đây xem náo nhiệt mà nói, bọn họ thậm chí nghĩ muốn nhìn thấy địch nhân dùng bẫy rập mạnh mẽ thế nào giết Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ đi tới trước cái phao, liếc mắt nhìn thì tiện tay cầm phao ném ra xa, nhàn nhạt cười cười, nói ra:
- Đến đây đi, có thủ đoạn gì cứ sử dụng ra, ta cũng muốn nhìn xem các ngươi có thủ đoạn khó lường gì đó.
"Rầm rầm rầm", ngay vị trí cái phao mà Lý Thất Dạ đang đứng, dưới đáy biển có cột đó trồi lên, mỗi một căn cột đá cao chọc trời, vô cùng to lớn.
Sau khi những cây cột đá này từ mặt biển trồi lên cao cao, lập tức vây quanh mặt biển này, trên cột đá có khắc đạo văn dài hẹp.
Âm thanh "Loong coong, loong coong, loong coong" vang lên, trên cột đá có đạo văn dài hẹp không ngừng nối với nhau, giống như khóa sắt khóa chặt cả hải vực này lại.