Trông không giống thần thú.
Bùm!
Vang tiếng nổ điếc tai, một lĩnh vực mạnh mẽ dựng lên, một thần hoàn treo cao trên đỉnh đầu nó. Thần hoàn thần thánh tinh khiết, cảm giác không thể xâm phạm, khiến người muốn quỳ lạy.
Nhìn thần thú từ trên trời giáng xuống, có người thì thào:
- Trên dời thật sự có thần thú sao?
Có lão tổ từng thấy trận này, chậm rãi nói:
- Không phải thần thú, đây là tứ tượng hung trận của Ưng Vương. Trận này uy lực vô cùng, nếu thành công hợp thể thì có thể gọi về hồn thần thú, có lực lượng không gì sánh bằng.
Thần thú trước mắt do Ưng Vương, lục hành long, huyết nha ma tượng, thần giáp toan nghê, đao khách hào trư hợp thể lại. Trong đại trận tuyệt thế, để chúng nó thành công hợp thể sẽ hóa thành thượng cổ thú, gọi về hồn phách thần thú, nắm giữ lực lượng tuyệt thế vô song.
Ưng Vương rống to:
- Tiểu súc sinh, bản vương muốn từng nhát đao cắt ngươi ra!
Ầm!
Vang tiếng nổ điếc tai, người thần thú tuôn ra thần quang, thần hoàn trên đỉnh đầu nó trở nên vô cùng chói lòa. Cùng lúc đó, ức vạn bóng dáng hiện ra sau lưng thần thú, là đàn hoang thú ác điểu, tất cả đều là hoàng giả, người toát ra hơi thở hoàng giả dã man, hơi thở thú hồng hoang như cuồng triều ập đến.
Thần thú ngưng tụ hơi thở thú hồng hoàng vô cùng bàng bạc sau đó lại tiến hóa.
Bùm!
Vang tiếng nổ điếc tai, người thần thú tuôn ra phù văn, khoảnh khắc phù văn như biển cả tụ trên người thần thú liên tục cung cấp lực lượng đại đạo vô địch.
Đinh!
Một tiếng đao ngân, trường đao trong hai tay thần thú tựa như đúc bằng vô thượng thiên chương, tuôn ra ánh sáng đại đạo.
Thần thú nhảy lên cao, trường đao chém xuống:
- Tứ Tượng Thần Sát!
Đinh!
Đao ngân vang toàn thế giới, song đao chéo nhau chém xuống. Đao quang chém xéo xuống như nước biển mênh mông nhấn chìm thế giới.
Đinh!
Một tiếng đao ngân vang khắp thiên địa, xuyên thauhá vạn cổ.
Thần thú bay lên trời, song đao chém xuống đan chéo nhau, song đao rực rỡ, dường như cõi đời này, cả thế giới chỉ còn lại song đao chém thẳng xuống.
Song đao cực kỳ rực rỡ, tỏa ra ánh sáng nóng cháy còn hơn trăm vầng mặt trời, rực rỡ chói mắt.
Trong khoảnh khắc song đao đan chéo chém xuống bỗng chốc biến mất, trên bầu trời chỉ còn hai vệt trời đổ thẳng xuống, lực lượng vô thượng thần thánh nhất từ trên trời giáng xuống, tư thái trấn áp đè xuống Lý Thất Dạ.
Vệt trời này là song đao hình thành, hai vệt trời giáng xuống kèm theo lực lượng phán xét chí cao vô thượng, khiến sinh linh nào cũng phải quỳ rạp dưới đất nhận tội. Trước lực lượng phán quyết đó mặc kệ ngươi mạnh đến đâu đều phải ngửa cổ chờ chém đầu.
Vệt trời gián xuống lặng lẽ không tiếng động, trong khoảnh khắc mọi người cảm giác lực lượng phán xét như đóng đinh trái tim mình, phán xét mình. Người đạo hạnh cạn hộc búng máu.
Mọi người cảm nhận lực lượng phán xét đều nổi da gà hét chói tai:
- Mạnh quá, là lực lượng hồn thần thú!
Đinh!
Lý Thất Dạ thuận tay chém một kiếm, một kiếm ngang trời hất lên trên, kiếm đâm xuyên khung trời, xuyên qua vạn vực, xuyên qua hằng cổ.
Trong khoảnh khắc thời gian như ngừng lại, mọi người cảm giác như thời gian đã bị kiếm của Lý Thất Dạ chặn lại giữa không trung không thể chảy tiếp.
Mọi người nhìn kỹ thấy Lý Thất Dạ thuận tay chém nhát kiếm ngang trời xuyên qua thân thể thần thú, máu chậm rãi chảy dọc theo thân kiếm xuống.
Răng rắc! Răng rắc! Răng rắc!
Tiếng xương gãy nối tiếp nhau.
Bùm!
Thế giới hoang dã nguyên thủy tan vỡ, tứ tượng hung trận vỡ nát.
Tứ tượng hung trận tan vỡ, đám Ưng Vương vốn hóa thành thần tượng đều lộ ra chân thân. Ưng Vương, lục hành long, huyết nha ma tượng, thần giáp toan nghê, đao khách hào trư bị Lý Thất Dạ một kiếm xuyên thủng người, máu ứa ra từ vết thương.
Mọi thứ như mây khói, chững lại, nhát kiếm đâm xuyên tất cả, đóng đinh chết.
Mắt Ưng Vương trợn to, nó không thấy rõ nhát kiếm của Lý Thất Dạ, kiếm quang chợt lóe rồi nó bị đam xuyên tim, chưa kịp la lên đã nhận vé xuống suối vàng.
Lý Thất Dạ rút trường kiếm ra.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Thân thể khổng lồ của đám Ưng Vương từ trên trời rớt xuống chất thành núi nhỏ dưới đất.
Thời gian bắt đầu chảy, thế giới trở lại như cũ.
Nơi đây thêm nhiều xác chết, xác thú chất cao như núi, máu chảy thành sông, cả tòa hành cung như Tu La huyết ngục.
Nhìn cảnh đó có người thì thào:
- Hoang Thú Đàn tiêu đời.
Có cường giả qua một lúc sau bình tĩnh lại, rùng mình nói:
- Trong vòng một ngày hủy Thiết Môn Đàn, Hoang Thú Đàn, cộng thêm Diễm Kỳ Đàn đã bị diệt. Chỉ vài ngày ngắn ngủi gần một nửa lực lượng của Trung Vực Thánh Địa bị diệt, lần này Trung Vực Thánh Địa tổn thất nặng nề, nguyên khí đại thương.
Một lúc sau nhiều người bình tĩnh trở lại, bọn họ ngó mặt nhau, mắt lộ ra kinh hoàng. Vì Lý Thất Dạ quá mạnh, siêu khủng bố.
Có Bất Hủ Chân Thần khẽ thở dài khen:
- Kiếm Thần, thế này mới thật sự là Kiếm Thần, người khác so với hắn thật là không xứng dùng kiếm.
Không ai phản đối xưng hô này. Từ đầu đến cuối Đệ Nhất Hung Nhân một kiếm vô địch, trăm vạn đệ tử của Thiết Môn Đàn hay ngàn vạn thú triều của Hoang Thú Đàn, Đệ Nhất Hung Nhân chém một nhát là một kiếm định Càn Khôn, kiếm giáng xuống là đại cục đã định.
Người như vậy không gọi là Kiếm Thần thì trên đời còn ai xứng đáng nữa?
Có lão tổ cương quốc biểu tình nghiêm túc nói:
- Nếu đám già Trung Vực Thánh Địa còn không ra thì không ai ngăn được hắn nữa. Những người khác dù lao ra hết cũng chỉ chịu chết, phải là lão tổ Trung Vực Thánh Địa ra mặt mới được.
Trước đó Trung Vực Thánh Nữ muốn tiêu hao huyết khí, công lực của Lý Thất Dạ nên dùng chién thuật biển người, giờ xem ra không có hiệu quả với Đệ Nhất Hung Nhân. Nhiều người hơn nữa lao lên cũng chỉ tự tìm đường chết uổng phí.
Chợt sâu trong hành cung vang tiếng trống nặng nề:
Thùng thùng thùng!
Đệ tử các đàn của Trung Vực Thánh Địa vốn đi ra nghênh chiến khi nghe tiếng trống thì rút đi như thủy triều vào sâu trong hành cung.
Nhìn các đệ tử Trung Vực Thánh Địa rút về, mọi người cho rằng Trung Vực Thánh Nữ sẽ mặt đối mặt với Đệ Nhất Hung Nhân.
- Trung Vực Thánh Nữ rút binh, xem ra vương sắp gặp vương.
Lý Thất Dạ dùng khăn tay chậm rãi lau trường kiếm, cười khẽ:
- Hôm nay nên kết thúc.
Trần Duy Chính chậm rãi đẩy xe lăn tới trước, trong lòng gã vững vàng, dù phía trước là đầm rồng hang hổ thì đôi chân gã sẽ không run rẩy, không sợ nữa.