Trong nháy mắt, hai mắt Lý Thất Dạ đanh lại, khống chế đại đạo, đảo loạn âm dương, ngược dòng thời gian, cố định tuyên cổ... Trong nháy mắt, tất cả những gì ảo diệu nhất thần bí nhất thế gian đều xuất hiện trong lòng bàn tay Lý Thất Dạ.
"Ông"
Trong nháy mắt, cái đầu bị lột của bạch tuộc hắc ám vậy mà xuất hiện một vòng xoáy đại đạo, vòng xoáy đại đạo này như được sinh ra từ cái đầu của bạch tuộc hắc ám vậy.
Hơn nữa, vòng xoáy đại đạo này lại có màu vàng. Lúc này, vòng xoáy đại đạo màu vàng xoay nhanh, khi nó xoay nhanh thì thời gian hội tụ, vượt qua tuyên cổ.
Nhìn thấy vòng xoáy đại đạo màu vàng xoay nhanh, Ngô Hữu Chính cảm thấy trời đất quay cuồng. Trong nháy mắt, hắn cảm thấy mình vượt qua từ thời đại này đến thời đại khác, chớp mắt quay về thời đại tuyên cổ vô cùng.
"Đùng..."
Chỉ trong thời gian ngắn, vòng xoáy màu vàng dừng lại, bên trong vòng xoáy màu vàng xuất hiện một hư ảnh, hư ảnh này đen tuyền.
Hắc ám thuần túy nhất, tất cả ánh sáng đều không thể chạy khỏi lòng bàn tay của nó. Hắc ám này khiến người ta nhìn không thấy đáy, giống như thâm uyên sâu nhất thế gian.
Khi hư ảnh đen không cách nào tưởng tượng nổi xuất hiện, trong nháy mắt, sức mạnh khủng khiếp vô song tàn phá thiên địa, trấn áp chư thiên thần ma.
"Ba"
Khi hư ảnh vừa xuất hiện, Ngô Hữu Chính lập tức bị trấn áp, toàn thân nằm úp trên mặt đất, không thể động đậy, ngay cả ngón tay cũng không thể nhúc nhích.
Hư ảnh này quá kinh khủng. Đây chỉ là một hư ảnh hết sức mờ nhạt, thế nhưng nó đã bao trùm chúng thần chư đế, bao trùm thủy tổ. Dưới sự tà ác vô địch của nó, chư đế chúng thần chớp mắt bị hắc hóa.
Hư ảnh mờ nhạt này dường như sắp thức tỉnh, dường như phát hiện Lý Thất Dạ ngược dòng tìm hiểu bản nguyên. Chỉ nghe một tiếng "ba", hư ảnh mờ nhạt vỡ vụn như bọt biển. Khi hư ảnh vỡ vụn thì vòng xoáy đại đạo cũng vỡ vụn theo, bạch tuộc hắc ám cũng vỡ vụn, tan thành mây khói, biến mất không còn tăm hơi, Lý Thất Dạ muốn ngưng đọng thời gian thêm lần nữa thì cũng không còn kịp.
Trong nháy mắt, tất cả mọi thứ đều vỡ vụn, tan thành mây khói. Ngoại trừ không gian có hơi gợn sóng ra thì toàn bộ thiên địa trở nên yên tĩnh, dường như không có bất cứ chuyện gì xảy ra hết.
Lý Thất Dạ không nói không rằng, mặt mày lạnh lùng, hai mắt lạnh căm.
Ngô Hữu Chính bị hù hỏng người, nằm rạp trên mặt đất, rất lâu không thể đứng dậy, toàn thân run rẩy, không có sức lực đứng dậy. Lúc này, hắn sợ đến nỗi mình mẩy ướt đẫm, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Khí tức kinh khủng vừa rồi đã để lại bóng ma mà đời này hắn không cách nào diệt được.
Lúc này, Lý Thất Dạ chậm rãi ngồi xuống ghế đại sư, nét mặt nghiêm túc, hồi lâu không nói.
- Không thể nào, đây chính là Tam Tiên Giới, không lẽ nào lại như vậy.
Lý Thất Dạ trầm mặc hồi lâu, thì thào rằng.
Qua hồi lâu, hắn ngẩng đầu nhìn trời, nói:
- Lão tặc thiên, đây là chuyện tốt mà ngươi làm sao? Cũng không phải.
Nói tới đây, Lý Thất Dạ lắc đầu, phủ nhận suy nghĩ của mình, nói:
- Nếu như là lão tặc thiên thì không cần phải đợi tới hôm nay, cũng không cần phải diệt thế. Nếu như cần thiết phải làm vậy thì cần gì phải dày vò như thế này chứ?
Nói tới đây, Lý Thất Dạ bắt đầu trầm mặc, hai mắt thâm thúy, nhìn tinh không xa xôi. Hắn như nhìn thấu tuyên cổ, ánh mắt hết sức đáng sợ.
Vào lúc này, trong lòng Lý Thất Dạ tính toán đủ đường, đủ loại khả năng, mỗi loại khả năng đều hết sức khủng bố, nếu như ai đó biết được những khả năng này thì sợ rằng sẽ bị hù chết.
Sau khi tính toán đủ loại khả năng thì Lý Thất Dạ chọn ra một số tình huống có khả năng nhất, bắt đầu trầm mặc thật lâu.
- Mặc kệ nguyên nhân gì, mặc kệ khả năng gì, một khi là thật thì sẽ vạn kiếp bất phục. Tam Tiên Giới cũng được, Cửu Giới cũng được, Thập Tam Châu cũng được, không có bất kỳ cái gì có thể may mắn thoát khỏi, sẽ hoàn toàn luân hãm, hắc ám sẽ vĩnh hằng.
Lý Thất Dạ nói tới đây, không khỏi thở dài, nét mặt trịnh trọng.
Ngô Hữu Chính không biết có chuyện gì, thế nhưng từ nét mặt của Lý Thất Dạ, hắn biết có chuyện lớn tày trời sắp sửa phát sinh, thậm chí có thể nói rằng, trời sắp sụp xuống rồi.
Thử nghĩ mà xem, khi giết chết Thập Đại Kim Cương, hủy diệt đoàn chiến hạm, quát tháo Mộc gia, thì Lý Thất Dạ luôn hời hợt, không hề bận tâm. Có thể thấy được, ngay cả tồn tại mạnh như Mộc gia thì hắn cũng hết sức hời hợt, chỉ là giun dế trong mắt hắn mà thôi.
Thế nhưng lúc này nét mặt của hắn lại vô cùng nghiêm, đây là lần đầu tiên Ngô Hữu Chính nhìn thấy nét mặt này trên khuôn mặt của Lý Thất Dạ, khiến nội tâm Ngô Hữu Chính có dự cảm bất thường, khiến hắn cảm thấy bất an.
Ngô Hữu Chính vất vả khôi phục sức lực, bò dậy, đứng trước người Lý Thất Dạ, nói nhỏ:
- Công tử, sao rồi? Xảy... xảy ra chuyện gì rồi?
Ngô Hữu Chính biết, ngay cả Lý Thất Dạ cũng trịnh trọng như thế, như vậy có nghĩa chuyện này rất lớn, sức mạnh ít ỏi của mình không hề có ích, hắn chỉ có thể quan tâm hỏi han mà thôi.
- Nếu như thế giới hủy diệt thì ngươi muốn làm gì?
Qua hồi lâu, Lý Thất Dạ thu hồi ánh mắt, nhìn Ngô Hữu Chính, lạnh nhạt nói.
- Nếu như thế giới hủy diệt?
Ngô Hữu Chính ngẩn ngơ, đầu óc không theo kịp, sau đó nói:
- Thật sự sẽ hủy diệt sao?
Lý Thất Dạ không nói gì, chỉ nhìn hắn mà thôi.
Ngô Hữu Chính tỉnh táo lại, gãi gãi đầu. Hắn không nghĩ ngợi lung tung nữa, nói:
- Nếu như thế giới hủy diệt thì ta... ta... ta chỉ có thể cùng người nhà, cùng đệ tử tông môn ăn một bữa no bụng. Trước khi chết, mọi người đoàn tụ một bữa, ít nhất mọi người cũng không làm quỷ chết đói. Trước khi chết có thể ăn chung với nhau thì cũng là một loại hưởng thụ xa xỉ.
Nói đến đây, Ngô Hữu Chính cười khan, xoa xoa hai tay, ngại ngùng nói:
- Ta... ta đây là cách nghĩ của tiểu nhân vật... không... không có khát vọng lớn lao... để công tử chê cười rồi.
- Cách nghĩ này rất tốt.
Lý Thất Dạ nhìn Ngô Hữu Chính, lạnh nhạt nói:
- Ít nhất ngươi vẫn còn người để ăn chung, còn có người để tạm biệt, đây cũng là hạnh phúc.
- Vậy... vậy còn công tử?
Ngô Hữu Chính nhìn thấy nét mặt này của Lý Thất Dạ, không khỏi hỏi
thăm.
Lý Thất Dạ trầm mặc một chút, nhìn xa xôi, trầm mặc. Qua hồi lâu, cuối cùng hắn mới nói chậm:
- Chiến.
- Chiến...
Ngô Hữu Chính sững sốt, nhất thời không hiểu được ý nghĩa của chữ này.
- Chỉ có thể chiến, chỉ có thể chiến một trận đến cùng.
Lý Thất Dạ nói lạnh nhạt, mặc dù hắn rất hời hợt, nói rất hời hợt, thế nhưng lại kiên định không đổi, không thể lay động.