- Vậy có khác gì với bọn họ?
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
- Khác biệt lớn. Nếu ngươi chỉ dùng nắm đấm đánh gục một, hai người thì chỉ giữ vương pháp mà ngươi muốn. Nếu nắm tay của ngươi mạnh đánh ra một khoảng trời, một thế giới thì ngươi chính là vương pháp, ngươi có thể kiến tạo một môn phái, một thế giới công chính công bằng. Đương nhiên ngươi cũng có thể tạo ra thế giới chỉ có ngươi độc tôn. Đến khi đó ngươi là vương pháp, chỉ khác ở chỗ ngươi muốn vương pháp thế nào. Vương pháp, trật tự gì đều dùng vũ lực cường đại để giữ gìn, không có nắm đấm cường đại thì ngươi làm sao giữ gìn vương pháp mình cần? Nên ngươi muốn vương pháp thì trước hết để mình mạnh lên đã.
Lời của Lý Thất Dạ làm đám thanh niên Lý Kiến Khôn lòng rung động. Trước kia bọn họ chỉ muốn cho mình mạnh hơn, muốn tu luyện tốt hơn nữa, luyện công pháp càng cường đại, chưa từng suy nghĩ sâu xa vậy.
Nghe Lý Thất Dạ nói khiến lòng họ rúng động, khiến họ hiểu sâu sắc hơn theo đuổi lực lượng, càng khao khát.
Khi nắm tay của ngươi đủ lớn thì đó là vương pháp! Câu này ẩn chứa quá nhiều thứ, không chỉ có mặt ngoài.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
- Cơ hội biến mạnh đang ở trước mặt các ngươi, hãy đi tôi luyện, đã đến lúc các ngươi đổ máu. Có ngày những giọt mồ hôi, giọt máu các ngươi đã chảy sẽ đúc nên thế giới các ngươi muốn, tạo ra cuộc đời mà các ngươi muốn.
Trần Duy Chính nghe xong được lợi lớn, lòng rung động mạnh, xúc động nói:
- Sư tổ nói rất có lý, các ngươi hãy nhớ kỹ. Chỉ có trả giá máu và mồ hôi mới tạo ra cuộc đời mình muốn!
Nhóm Lý Kiến Khôn lòng rúng động, hít sâu khom người vái Lý Thất Dạ, lời hắn nói cho bọn họ được lợi nhiều.
Lý Thất Dạ chỉ tế đài đằng trước, ra lệnh:
- Được rồi, bắt đầu đi, lên đài mời Thủy Tổ.
Bên cạnh chiến trường cổ có một tế đài cổ xưa, tuy tế đài đã rách nát nhưng còn toát ra hơi thở thần thánh bàng bạc.
Trong mỗi chiến trường cổ ở Luân Hồi Sơn thành đều có tế đài như vậy.
Nhóm Lý Kiến Khôn nhìn nhau, sửa sang quần áo, trang nghiêm từ từ leo lên tế đài, cung kính lạy dài bia đá đặt trên tế đài.
Lý Thất Dạ chỉ dẫn bọn họ vận chuyển tâm pháp đã tu luyện.
Ong ong ong ong ong!
Trên đỉnh đầu bọn họ hiện ra thiên chương công pháp tỏa hơi thở bàng bạc, từng lũ sáng rũ xuống.
Khi các lũ ánh sáng rũ xuống quanh thân họ giống như vòng bảo hộ che chở cho họ.
Lý Thất Dạ lạnh lùng căn dặn:
- Sau khi đi vào các ngươi sẽ đối diện anh linh đã chết, nhớ kỹ, nếu vòng bảo vệ bị vỡ sẽ được truyền tống về thành. Nếu các ngươi không chống đỡ được thì đến gần tượng Thủy Tổ có thể cho các ngươi hồi sức chiến tiếp. Nhưng truyền tống nhiều lần là làm ta mất mặt.
Nói rồi Lý Thất Dạ chỉ hướng chiến trường cổ.
Đám người Quách Giai Tuệ thế mới thấy trong chiến trường cổ dựng vài pho tượng, các bức tượng không thấy rõ mặt nhưng toát ra hơi thở thần thánh vô thượng, đó là tượng của Thủy Tổ Trường Sinh Lão Nhân trong Tiên Ma đạo thống.
Lý Thất Dạ dặn dò:
- Bắt đầu đi. Nếu các ngươi vượt qua được chiến trường cổ này thì đánh tiếp, chiến trường cổ này trừ liên quan lực lượng ra quan trọng hơn là xem đạo tâm của ngươi có thể kiên trì bao lâu. Nếu đạo tâm tan vỡ thì ngươi không chống đỡ được, đây là nơi tốt để tích lũy kinh nghiệm và tôi luyện.
Lý Thất Dạ nghiêm khắc nói:
- Đừng để mới đánh vài vòng đã tan vỡ, ta không chịu nổi mất mặt.
Chuẩn bị xong xuôi nhóm Lý Kiến Khôn đi vào Lý Kiến Khôn, xếp thành đội chậm rãi vào trong chiến trường cổ.
Trước đó Lý Thất Dạ đã truyền dạy trận pháp cường đại cho bọn họ, trận pháp thích hợp bảy người tổ thành, uy lực rất mạnh.
Bùm!
Khi bảy người Lý Kiến Khôn mới đi vào giữa chiến trường cổ thì chiến trường cổ bỗng nứt ra như ngôi mộ cổ nứt nẻ, một cái xác từ dưới đất nhảy lên.
Đó là một người khổng lồ, cơ thể cao hơn nhóm Lý Kiến Khôn một cái đầu, hung thi có bốn cánh tay, hai cánh tay khác mọc hai bên sườn. Bốn cánh tay cầm các kiếm to, cự kiếm cao bằng thân thể, dù kiếm đã rỉ sét nhưng vẫn tràn ngập thần tính.
Nhóm Lý Kiến Khôn nhìn nhau.
Ong ong ong ong ong!
Bảy người phát sáng, trận văn hiện ra dưới chân họ.
Vẫn giữ kiểu đánh trước, Lý Kiến Khôn quát to:
- Giết!
Lý Kiến Khôn một tay cầm thuẫn một tay cầm kiếm, tư thái mạnh nhất lao lên va chạm vào, từng bước một đạp trên mặt đất phát ra tiếng rầm rập nặng nề.
Lý Kiến Khôn chưa lao đến gần xác người khổng lồ thì cái xác lắc mình lao vào đại trận bảy người.
Nhóm Lý Kiến Khôn chưa phản ứng lại đã nghe tiếng kiếm ngân không ngớt, bốn kiếm to dấy lên cơn sóng chém mạnh vào Quách Giai Tuệ.
Quách Giai Tuệ gặp địch vội giơ kiếm chém thẳng vào bốn thanh cự kiếm:
- A!
Rầm!
Quách Giai Tuệ không chịu nổi một kích đó, bị kiếm chém bay hộc máu văng ra ngoài, máu phun tung tóe.
Quách Giai Tuệ bị đánh bay đi chưa rớt xuống đất cái xác to đã đuổi theo ngay, kiếm kéo theo bóng kiếm dài chém xuống.
Quách Giai Tuệ kinh hoàng lật tay giơ thuẫn bảo vệ người.
Bùm!
Vang tiếng nổ điếc tai, cự thuẫn bị đánh nát, kiếm chém vào người Quách Giai Tuệ.
Trần Duy Chính nhìn cảnh đó sợ đứng tim:
- Cẩn thận!
Rầm!
Quách Giai Tuệ trúng kiếm, xương gãy răng rắc. Vòng bảo vệ trên người Quách Giai Tuệ vỡ nát, trong khoảnh khắc nàng biến mất tại chỗ trong tiếng vù vù, đã bị truyền tống đi.
Lúc này nhóm Triệu Trí Đình mới đuổi kịp cái xác to, vây công nó:
- Giết!
Xác to huơ kiếm sắt đánh bùm bùm, trong thời gian ngắn nhóm Triệu Trí Đình không chống cự được bao lâu đã bị xác to đánh bay bị thương nặng.
Trong thời gian ngắn ngủi bọn họ bị đánh nát vòng bảo vệ trên người, trong tiếng vù vù bị truyền ra ngoài chiến trường cổ.
Chỉ thời gian ngắn bảy người Quách Giai Tuệ đánh thua, không chống cự được lâu trong tay xác to.
Lý Thất Dạ không thèm nhìn họ, hắn nằm trên xe lăn như đang ngủ.
Một lúc lâu sau nhóm Quách Giai Tuệ bị truyền tống đi một lần nữa chạy về lối vào chiến trường cổ.
Lý Thất Dạ không thèm nhìn họ, lạnh lùng nói:
- Ngốc, chưa dùng đại trận đã bị đánh tan, trình độ như các ngươi ở trên chiến trường đã chết cả ngàn lần!
Nhóm Quách Giai Tuệ xấu hổ cúi đầu, từ lúc họ rèn luyện tới nay đây là kẻ địch mạnh nhất từng gặp.
Thật ra cả nhóm khinh địch, vì trước đó bọn họ tôi luyện tuy có thua nhưng cắn răng vượt qua, làm họ hơi thả lỏng, cho rằng phối hợp ăn ý ít nhất chịu đựng qua một đợt cường công.