Học sinh Thự Quang Đông Bộ hét to một tiếng:
- Ha, đã đến giờ!
Thấy tới giờ nhóm Triệu Thu Thực đành leo xuống, biểu tình ngại ngùng.
Triệu Thu Thực bất đắc dĩ nói nhỏ với Lý Thất Dạ:
- Sợ là lần này chúng ta thua chắc.
Học sinh Tẩy Tội viện im lặng, họ đã chuẩn bị tinh thần bị nhục nhã, bò một vòng trong sơn cốc.
Lý Thất Dạ cười cười.
Đỗ Văn Nhụy gật gù khen:
- Các ngươi đã làm rất tốt, lần sau cố gắng lên, tương lai có hy vọng.
Học sinh Thự Quang Đông Bộ khinh thường cười nhạt:
- Chỉ là ba trái, ta ra tay chắc chắn được năm trái.
Lý Thất Dạ tùy ý cười nói:
- Vậy lên hái đi.
Học sinh Thự Quang Đông Bộ cười nhạt nhìn Lý Thất Dạ, lạnh lùng hỏi:
- Còn ngươi? Lúc này muốn rút khỏi ván cược là không thể nào, hừ!
Lý Thất Dạ bình tĩnh cười nói:
- Không sao, ngươi lên hái trước, chừo ngươi hái xong ta ra tay cũng không muộn. Ta búng tay một cái là có thể thắng ngươi.
Học sinh Thự Quang Đông Bộ cười lạnh:
- Được, vậy bắt đầu tính thời gian đi, chờ hết giờ mặc kệ ngươi có lên cây hay không đều tính ngươi thua.
Lý Thất Dạ bình tĩnh nói:
- Được, một lời đã định, thời gian kết thúc quyết định thắng thua.
- Bắt đầu!
Học sinh Thự Quang Đông Bộ vọt lên Bạch Hào Lang Gia thụ, bắt đầu gõ thánh quả chín.
Lý Thất Dạ ung dung đứng tại chỗ, hoàn toàn không leo cây.
Nhìn Lý Thất Dạ đứng yên tại chỗ, Triệu Thu Thực đẩy nhẹ hắn:
- Sư đệ, thử một lần đi, không thì hết thời gian.
Bọn họ không ôm bao nhiêu hy vọng với Lý Thất Dạ nhưng tốt xấu nên thử một lần, ít ra có một cơ hội, nếu không thử thì không có cơ hội nào.
Lý Thất Dạ đứng yên cười nói:
- Không vội, có nhiều thời gian, nhường hắn trước.
Thấy Lý Thất Dạ hoàn toàn không chịu leo cây, nhóm Triệu Thu Thực sốt ruột cũng vô dụng.
Độp độp độp!
Học sinh Thự Quang Đông Bộ bắt đầu gõ từng trái thánh quả.
Nhìn Bạch Hào Lang Gia quả gõ rụng từng trái, nhóm Triệu Thu Thực trái tim treo cao. Khi gã gõ rụng Bạch Hào Lang Gia quả thứ ba thì nhóm Triệu Thu Thực biến sắc mặt.
- Thua chắc rồi.
Hy vọng duy nhất trong lòng nhóm Triệu Thu Thực bị dập tắt, bọn họ biết ván cược này thua chắc.
Có bạn học không kiềm được hét hướng Lý Thất Dạ:
- Sư đệ mau lên đi!
Lý Thất Dạ vẫn đứng yên không nhúc nhích, dửng dưng không nóng nảy.
Bạn học khác bối rối:
- Mau!
Thời gian trôi qua từng phút, bọn họ ước gì kéo Lý Thất Dạ lên cây, hắn chỉ cười đứng yên.
Thấy Lý Thất Dạ không nhúc nhích hoàn toàn không định leo cây, học sinh học viện khác lẩm bẩm:
- Hắn muốn làm gì? Không leo cây, chẳng lẽ tính chơi xấu?
Học sinh cười khẩy nói:
- Ha, yên tâm đi, mọi người đều đang nhìn, dù hắn muốn chơi xấu cũng phải hỏi xem mọi người có đồng ý không.
Nếu có cơ hội cho học sinh Tẩy Tội viện xấu mặt thì một số học sinh rất vui vẻ đi làm.
Độp!
Học sinh Thự Quang Đông Bộ gõ rụng Bạch Hào Lang Gia quả thứ năm, sau đó mặc cho gã gõ cỡ nào thì không một trái rụng. Gã biết đây là cực hạn của gã, tuy thời gian chưa đến nhưng gã nhảy xuống cây.
Học sinh Thự Quang Đông Bộ ôm Bạch Hào Lang Gia quả cười ngạo nghễ:
- Năm trái.
Học sinh nhìn ra đạo hạnh của gã, chúc mừng:
- Ghê gớm, Đinh Dục đã là Đăng Thiên Chân Thần.
Học sinh Thự Quang Đông Bộ tên Trương Đinh Dục cười nói:
- Đâu có, mới lên thôi.
Ngoài miệng khiêm tốn nhưng mặt mày Trương Đinh Dục cao ngạo.
Một số học sinh khen:
- Lợi hại, Đinh Dục huynh là thiên tài.
Trương Đinh Dục cười lạnh ngạo nghễ nhìn nhóm Triệu Thu Thực:
- Năm trái, thắng các ngươi.
Nhìn Trương Đinh Dục hái năm trại Bạch Hào Lang Gia quả làm nhóm Triệu Thu Thực trắng mặt. Bọn họ sớm đoán được lần này mình phải thua, nhưng khi kết quả bày ra trước mắt thì mùi vị không dễ chịu chút nào.
Nhóm Triệu Thu Thực không trách Lý Thất Dạ không chịu leo cây, bọn họ cho rằng hắn có leo lên cũng không thay đổi được gì. Dù Lý Thất Dạ có thể gõ rụng một trái Bạch Hào Lang Gia quả thì vẫn không thể thay đổi kết ụcc.
Huống chi họ có mấy chục người mà chỉ gõ rụng ba trái Bạch Hào Lang Gia quả. Lý Thất Dạ không thể nào gõ rụng một trái không có gì đáng trách, hơn nữa hắn nhập học trễ hơn bọn họ.
Nhóm Triệu Thu Thực đã chuẩn bị bò một vòng trong sơn cốc.
Trong lúc Trương Đinh Dục đắc ý thì Lý Thất Dạ không mặn không nhạt nói:
- Gấp cái gì, ta còn chưa ra tay, lúc này nói thắng thua còn sớm.
Trương Đinh Dục khinh thường liếc Lý Thất Dạ, cười to bảo:
- Bằng vào ngươi? Cái loại người sợ không dám leo cây như ngươi có thể gõ rụng Bạch Hào Lang Gia quả sao?
Trương Đinh Dục cuồng cười:
- Được rồi, còn mười phút, bây giờ ngươi leo cây không chừng có thể gõ rụng một trái Bạch Hào Lang Gia quả, vậy đúng là đạp phân chó ăn may. Mà cho dù ngươi ăn may gõ rụng một trái Bạch Hào Lang Gia quả thì các ngươi vẫn sẽ thua.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
- Vậy sao?
Trương Đinh Dục cười như điên:
- Không còn nhiều thời gian, mau lên cây đi.Mặc kệ ngươi giãy dụa thế nào đều không thể thay đổi số phận sủa như chó, các ngươi nhận mệnh ngoan ngoãn bò một vòng trong sơn cốc đi, để mọi người nghe tiếng học chó sủa của đám tiện dân Tẩy Tội thành xem có khác biệt không.
Lý Thất Dạ bình tĩnh cười, búng tay:
- Cần gì leo cây.
Độp độp độp!
Bạch Hào Lang Gia thụ trên đỉnh đầu đổ mưa thánh quả, các Bạch Hào Lang Gia quả rụng theo Lý Thất Dạ búng tay.
Cảnh tượng trước mắt rất đồ sộ, mấy chục Bạch Hào Lang Gia quả rụng như kỳ tích nhỏ.
Mọi người xem ngây ra, há hốc mồm ngơ ngác nhìn.
Nhóm Triệu Thu Thực xoe tròn mắt, bọn họ nhìn Bạch Hào Lang Gia quả như mưa to rụng khỏi cành cây rớt xuống đầu, cảm giác như nằm mơ. Trên bầu trời đổ mưa Bạch Hào Lang Gia quả, chuyện này làm sao có thể xảy ra?
Học sinh khác ngây người nhìn mấy chục Bạch Hào Lang Gia quả rụng:
- Sao... sao ư sao có thể như vậy?
Trong khi mọi người ngây như phỗng thì Lý Thất Dạ phất tay áo cuốn hết Bạch Hào Lang Gia quả vào, mỉm cười nói:
- Vừa lúc mỗi người một trái.
Lý Thất Dạ tùy tay ném các Bạch Hào Lang Gia quả rơi vào tay nhóm Triệu Thu Thực, bọn họ còn đần mặt ra ngây ngốc nắm trái Bạch Hào Lang Gia quả.
Lý Thất Dạ nhìn Bạch Hào Lang Gia thụ trên đỉnh đầu, thản nhiên nói:
- Thôi, ta nương tay chút chừa vài trái cho các ngươi.
Mọi người ngẩn ngơ sững sờ thật lâu.