Tiên Phàm lườm Lý Thất Dạ, dỗi nói:
- Cho đến khi ngươi tình cờ nhặt được Quỷ Yếm Tỏa, tình cờ Mê Thất thần đảo xuất thế, vì vậy ngươi nhặt được của hời.
Tiên Phàm không biết sự thật thế nào, không rõ quá trình, nhưng nàng cảm giác sự việc không đơn giản.
Lý Thất Dạ cười cười, không trả lời. Người nhặt được Quỷ Yếm Tỏa không phải Lý Thất Dạ mà là một tổ tiên của Đại Đạo Viện, đúng là nhặt được Quỷ Yếm Tỏa, dĩ nhiên không phải loại nhặt của rơi ven đường.
Tổ tiên của Đại Đạo Viện là người biết hàng, thoạt trông Quỷ Yếm Tỏa giống xích cho nhưng y biết thứ này ghê gớm. Sau khi nhặt được Quỷ Yếm Tỏa thì tổ tiên của Đại Đạo Viện không tiện tay ném bỏ.
Tiếc rằng tổ tiên của Đại Đạo Viện không tìm hiểu được cách sử dụng Quỷ Yếm Tỏa. Cũng không lạ, vì trên đời không từng gặp Quỷ Yếm. Nếu Lý Thất Dạ không có nguồn tin đáng tin cậy thì hắn sẽ không quyết tâm thu phục Quỷ Yếm.
Tổ tiên của Đại Đạo Viện không nghiên cứu rõ ràng Quỷ Yếm Tỏa được, để nó lại Đại Đạo Viện, từ nay nó bị bỏ trong xó xỉnh. Mãi khi Lý Thất Dạ đòi Đại Đạo Viện giao dịch Quỷ Yếm Tỏa thì nó mới lại thấy ánh mặt trời.
Lam Vận Trúc mở miệng hỏi:
- Tồn tại trong truyền thuyết đó là ai?
Nhân vật vô địch nghịch thiên như thế không nên vô danh, nhưng Lam Vận Trúc chưa từng nghe nói về người như vậy.
Tiên Phàm kiềm lòng không đậu tò mò nhìn Lý Thất Dạ:
- Là tiên đế sao? Vị tiên đế nào?
- Ta cũng không biết tồn tại trong truyền thuyết kia tên gì.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Nhưng hắn không phải tiên đế lại hơn tiên đế. Trong thời đại đó xa xưa còn hơn Cổ Thuần tiên đế, thuở ấy chưa có tiên đế.
Tiên Phàm, Lam Vận Trúc nghe xong không hỏi thêm vì biết sẽ không được trả lời. Cổ Thuần tiên đế là người đầu tiên xưng hiệu tiên đế, đó là vào thời đại hoang mãng. Thời gian từ thời đại hoang mãng đến bây giờ rất xa xưa, nhiều chuyện không được ghi chép lại, khó thể ngược dòng.
Nếu tồn tại trong truyền thuyết kia xa xưa hơn cả Cổ Thuần tiên đế, trong thời đại xưa đến không thể ngược dòng, người đời sau không biết sự tích của y cũng không lạ.
Lý Thất Dạ nói với Lam Vận Trúc, Tiên Phàm:
- Chúng ta đi thôi, đã kết thúc.
Lý Thất Dạ, Lam Vận Trúc, Tiên Phàm đi xuống Mê Thất thần đảo. Đại Trí hòa thượng không có mặt trong Thiên Lăng, chẳng biết đã chạy đi đâu.
Lý Thất Dạ có việc bận nên không chờ Đại Trí hòa thượng, hắn lên đường rời khỏi đệ nhất hung mộ. Xảy ra chuyện lớn như vậy ít có tu sĩ ở lại đệ nhất hung mộ, dù có cũng lục tục rút đi.
Sau khi ra khỏi đệ nhất hung mộ, Lam Vận Trúc thở phào nhẹ nhõm. Chuyến đi đệ nhất hung mộ này Lam Vận Trúc thu hoạch rất kinh khủng, quan trọng nhất là nàng được mở rộng tầm mắt rất nhiều. Kiến thức cả đời Lam Vận Trúc gộp lại cũng không bằng thời gian này thấy và nghe trong đệ nhất hung mộ. Ngày tháng sống trong đệ nhất hung mộ, Lam Vận Trúc gặp đủ thứ chuyện kỳ lạ, thấy nhiều kỳ tích.
Lam Vận Trúc ngoái đầu nhìn đệ nhất hung mộ lần cuối, nói:
- Chúng ta trở về đi.
Tiên Phàm định quay về Ngu Sơn lão tiên quốc, chuyến đi của nàng đã kết thúc, thu hoạch rất phong phú.
- Không, là các nàng quay về.
Lý Thất Dạ lắc đầu, nói:
- Ta sẽ không về Thiên Lý Hà.
- Ngươi định đi đâu?
Nghe Lý Thất Dạ nói làm Lam Vận Trúc bất an, thường trực giác của nàng rất chính xác.
Lý Thất Dạ nheo mắt nói:
- Tổ giới!
Lý Thất Dạ nhìn phương xa:
- Đã tới lúc san bằng Tổ thành, đồ diệt Tổ giới.
- Ngươi đùa sao?
Đừng nói Lam Vận Trúc, Tiên Phàm nghe xong giật nảy mình. Ai nghe Lý Thất Dạ nói đều hết hồn.
San bằng Tổ thành, đồ diệt Tổ giới, câu đó không xếp vào ngông cuồng vô tri mà là chuyện không thể xảy ra, đế thống tiên môn cũng không làm được. Như Ngu Sơn lão tiên quốc, bọn họ có dốc hết sức cũng không có cơ may đồ diệt Tổ giới, san bằng Tổ thành.
Lý Thất Dạ nhìn ngũ hành tiên giáp bao phủ toàn thân Tiên Phàm:
- Nàng cảm thấy ta đang đùa?
Tiên Phàm nhìn đôi mắt Lý Thất Dạ, nàng im lặng. Lý Thất Dạ không đùa chút nào, nhưng san bằng Tổ thành, đồ diệt Tổ giới là chuyện đáng sợ biết mấy.
Tiên Phàm nghiêm túc nói:
- Tổ thành cũng đành thôi, nhưng ngươi có biết Tổ giới đáng sợ cỡ nào không? Đừng nói Tổ giới có vô số Vệ Thần, có chín đại thần. Thiên thần trong Tổ giới cao thâm không thể đo lường, truyền thuyết nói 3Hoàng Phủ Hào từng dễ dàng giết một vị tồn tại bất hủ. Có đoán thực lực của thiên thần dù không sánh bằng tiên đế nhưng phong làm thần hoàng không thành vấn đề!
Thần hoàng là danh hiệu không phải ai đều được phong, dù có người tự phong chưa chắc được công nhận. Chỉ có các giới hừa nhận phong danh hiệu thì mới là thần hoàng thật sự.
Như thánh tổ của Thiên Lý Hà, nghịch thiên, cổ xưa biết bao, Thiên Lý tiên đế còn khen đạo hạnh của lão. Nhưng thánh tổ Thiên Lý Hà không dám tùy tiện xưng là thần hoàng, mọi người công nhận lão là thần vương. Mặc dù thánh tổ Thiên Lý Hà là thần vương trăm phần trăm chỉ có thể tự xưng thần vương, không dám nói mình là thần hoàng.
- Thần hoàng thì sao?
Lý Thất Dạ thản nhiên nói:
- Nếu là tiên đế còn đáng chú ý, dù là tiên đế cũng không thể ngăn quyết tâm san bằng Tổ giới của ta!
Tiên Phàm hỏi:
- Vì chuyện huyết tế?
Cùng là thiên tài nhân tộc, Tiên Phàm không hy vọng Lý Thất Dạ đi chụy chết. Tiên Phàm tin tưởng Lý Thất Dạ đi tiếp chắc chắn có thể trở thành tiên đế!
Lý Thất Dạ cười nói:
- Không, là chút ân oán cá nhân.
Lam Vận Trúc thấy Lý Thất Dạ kiên quyết thì lòng nặng trĩu, kiềm không được khuyên:
- Tổ giới là vạn cổ bất diệt, tiên đế cũng khó thể tiêu diệt Tổ giới. Truyền thuyết Phi Dương tiên đế nghịch thiên nhất, đồn rằng Phi Dương tiên đế từng lật tung Tổ giới, trời long đất lở. Nhưng cuối cùng Phi Dương tiên đế không thể phá tan Tổ giới, cuối cùng chỉ trấn áp cỡ ngàn năm.
Lam Vận Trúc biết Lý Thất Dạ đã quyết tâm nhưng vẫn kiềm lòng không đậu nhắc nhở hắn:
- Thiên Lý tiên đế, tổ sư Thiên Lý Hà chúng ta cũng đi Tổ giới một chuyến, sau này chuyện dang dở.
Lý Thất Dạ nhìn bộ dạng Lam Vận Trúc lo lắn, nhẹ vuốt mái tóc nàng, mỉm cười nói:
- Ta biết, từ vạn cổ đến bây giờ tiên đế trong U Thánh giới không chỉ có Phi Dương tiên đế. Thiên Lý tiên đế tấn công Tổ giới.
- Không phải tiên đế không đủ vô địch.
Lý Thất Dạ nói:
- Tiên đế đúng là vô địch nhưng bọn họ không nỡ liều mạng. Quan trọng hơn là Phi Dương tiên đế, Thiên Lý tiên đế hay tiên đế khác đều thiếu một thứ. Ta thì khác, ta có thứ tiên đế không có.
Lam Vận Trúc mở miệng phản bác:
- Nhưng mà . . .
Đồ diệt Tổ giới, chuyện này nói dễ hơn làm, điều này không thể xảy ra, tiên đế cũng không làm được.
Lý Thất Dạ ngắt lời Lam Vận Trúc:
- Nha đầu, đừng lo cho ta. Mạng của ta tiểu quỷ không thu, diêm vương không giữ. Quan trọng hơn, có một số việc nên chấm dứt, đây là ân oán cá nhân.