Dưới chân tường cũ um tùm cỏ dại, chân tường cũ do từng khối đá chất chồng lên, mỗi tảng đá cực lớn, tuy rất thô ráp nhưng xem kỹ sẽ thấy từng khối đá chất chứa thần tính thật lâu không tan biến, mỗi chỗ nhô ra lấp lóe tia sáng.
Các tảng đá này đã trải qua gió táp mưa sa bao nhiêu năm tháng, thời gian dài đằng đẳng, đá đã đổi thành màu nâu đen như dấu vết thời gian đọng lại.
Nhìn kỹ những tảng đá này sẽ có cảm giác như đá cùng tuổi với đất biên hoang, trên đời từ khi có đất biên hoang là chân tường cũ của Thiên Tiệm đã được xây lên.
Đương nhiên ở thời đại xa xưa như vậy không ai biết người nào xây chân tường cũ, giống như người xây Thiên Tiệm mãi mãi là điều bí ẩn.
Nhìn chân tường cũ trước mắt, Lý Thất Dạ hơi cảm khái:
- Không tích nửa bước thì sao đến ngàn dặm, nhưng đời sau không biết cực khổ của người xưa. Chúng sinh thiên hạ đâu biết rằng trên chín tầng trời có các đời tiên hiền chồng chất máu tươi, họ chết ở nơi vô danh vì che chở bình yên cho thế giới này.
Vì che chở Tam Tiên giới mà người xưa cố gắng rất nhiều, bọn họ tốn bao nhiêu tâm huyết, Thiên Tiệm là ví dụ tốt nhất. Tiếc rằng người đời sau thường không biết nỗi khổ tâm của người xưa.
Lúc này Lý Thất Dạ lấy hổ phù ra, đó là hổ phù của quân đoàn Thiên Tiệm.
Người bình thường chỉ cho rằng hổ phù này là tượng trưng quyền lực của quân đoàn Thiên Tiệm, có hổ phù là có thể điều động thiên quân vạn mã của quân đoàn Thiên Tiệm.
Thật ra nhiều người trên đời không biết hổ phù này không phải Thái Doãn Hỉ tạo ra, nó không xuất hiện từ lúc gần đây.
Hổ phù có nguồn gốc rất xưa, Thái Doãn Hỉ chấp chưởng hổ phù lâu như vậy cũng không rõ nó xưa cỡ nào. Thái Doãn Hỉ chỉ biết rằng hổ phù được truyền thừa từ niên đại xưa thật xưa.
Làm người chấp chưởng hổ phù, trong lòng Thái Doãn Hỉ biết rõ nếu ngươi chỉ có được quân đoàn Thiên Tiệm, hoặc nên nói ngươi có vũ lực đủ mạnh chiếm cứ Thiên Tiệm nhưng nếu không có hổ phù thì không xem như chủ nhân của Thiên Tiệm, càng không thể điều khiển nó.
Nắm giữ hổ phù thì ngươi mới có thể điều khiển Thiên Tiệm, nói mình là chủ nhân của nó. Có hổ phù mới mở phòng ngự Thiên Tiệm ra được, khống chế nó đối kháng tất cả kẻ địch muốn nhúng chàm nó.
Bởi vì hổ phù có thể điều động lực lượng Thiên Tiệm, cho người ta điều khiển nó nên Thái Doãn Hỉ suy đoán có lẽ lúc Thiên Tiệm thành lập đã đúc ra hổ phù này.
Ý nghĩ của Thái Doãn Hỉ là đúng, hổ phù chẳng những điều khiển Thiên Tiệm còn có thể điều động lực lượng của nó. Hổ phù là chìa khóa của Thiên Tiệm, cầm hổ phù là ngươi có thể đi vào Thiên Tiệm thẳng đến ngọn nguồn, cũng là nguồn gốc lực lượng.
Thái Doãn Hỉ không biết việc hổ phù là chìa khóa của Thiên Tiệm, cầm nó mở Thiên Tiệm ra thẳng đến ngọn nguồn, lão chưa giải được huyền bí này.
Nhưng Lý Thất Dạ thì biết huyền cơ trong đó, hắn cũng có thể thẳng đến ngọn nguồn Thiên Tiệm.
Giống như lúc trước Lý Thất Dạ thử ra, nếu hắn muốn vào Thiên Tiệm, thậm chí đến nguồn gốc lực lượng của Thiên Tiệm mà không cầm hổ phù thì sẽ bị lực lượng không gì sánh bằng ngăn cách, đẩy ra ngoài.
Đương nhiên nếu Lý Thất Dạ thật sự muốn dùng bạo lực tiến vào trong Thiên Tiệm, cưỡng ép thẳng đến ngọn nguồn lực lượng thì vẫn có thể. Cái giá là Thiên Tiệm sẽ bị phá hủy phần lớn, tường thành siêu dài cũng vỡ vụn.
Lý Thất Dạ không muốn phá hủy Thiên Tiệm, dù sao đây là phòng tuyến của Tam Tiên giới, hắn không cần làm tuyệt tình vậy. Nên Lý Thất Dạ mới mượn hổ phù từ tay Thái Doãn Hỉ. Chỉ cần có hổ phù là Lý Thất Dạ có thể mở ra cánh cửa lực lượng của Thiên Tiệm. Cầm chìa khóa này là Lý Thất Dạ có thể đi vào Thiên Tiệm thẳng đến ngọn nguồn lực lượng.
Lý Thất Dạ nhìn hổ phù trong tay, cười nói:
- Thật là tinh trí, ảo diệu vô cùng.
Lửa đại đạo rực cháy trong tay Lý Thất Dạ.
Lửa đại đạo đã hóa thành lửa phù văn, mỗi phù văn ảo diệu không gì sánh được, diễn hóa không ngừng. Từng phù văn dường như diễn biến ra đại đạo vô thượng. Lửa đại đạo diễn hóa xuất hiện các loại dị tượng, mơ hồ nghe tiếng chém đá nát đất, trong dị tượng như thấy thời đại xa xưa có tiên nhân khai hoang đất đai, đóng nền móng tại đây, cố gắng xây dựng Thiên Tiệm.
Đinh đinh đinh đinh đinh!
Lúc này trong diễn hóa hổ phù cũng xảy ra biến đổi, từ một hổ phù không lớn bỗng chốc ráp thành một cục gạch vàng.
Lý Thất Dạ cầm cục gạch vàng rực, không nhìn kỹ thì ai cũng cho rằng đây chỉ là cục vàng mà phàm nhân trần tục dùng.
Nếu ngươi nghiên cứu kỹ sẽ phát hiện trên cục vàng này có hoa văn cực kỳ mỏng manh, các đường văn kéo thẳng vào trong cục gạch vàng, nối liền hồn nhiên thiên thành, giống như nó và cục gạch cùng sinh ra.
Lý Thất Dạ cười cười nhìn cục gạch vàng sau đó nhét vào khe hở chân tường cũ.
Mặc dù tường thành Thiên Tiệm cao ngàn vạn trượng đâm thẳng lên trời, nhưng tường cao do những khối đá to chồng chất lên, giữa các cục đá có nhiều khe hở, một số khe hở rất lớn dư sức nhét một cục gạch vào.
Lý Thất Dạ nhét cục gạch vàng vào khe hở rồi chợt nghe vù một tiếng, trong kẽ hở tuôn ra từng luồng sáng vàng, giống như bên trong có hốc giấu kho báu làm người ta muốn bò vào nhìn xem.
Trong khe hở có ánh lửa lập lòe, sóng nhiệt từ bên trong tuôn ra, bên trong như lò lửa hòa tan cục gạch vàng.
Không chỉ có cục gạch bị hòa tan, những tảng đá xung quanh cũng sắp tan ra. Ánh lửa tuôn ra từ khe hở càng lúc càng sáng tỏ, nhiệt độ dâng cao lên, đá quanh khe hở thật sự tan chảy.
Đương nhiên tảng đá không hóa thành dung nham trôi đi. Từng khối đá từ từ biến đổ, cuối cùng các khối đá xung quanh đỏ rực như được nung trong lò thiêu.
Nhiệt độ bên trong siêu cao, trong thời gian ngắn ngủi đá bốn phía bị hòa tan. Mặc dù nham thạch hòa tan không trôi đi như dung nham, vẫn giữ hình dạng ban đầu nhưng bên trong nham thạch như có dung nham.
Khi tất cả dung nham đã hòa tan đến một mức nào đó thì có tiếng xèo xèo, nham thạch bị hòa tan chậm rãi khuếch rộng ra, hình dạng của nó xảy ra biến đổi, từ từ thành một cổng vòm.
Dung nham còn đang dao động trong cổng vòm, dường như bên trong cổng vòm là thế giới dung nham, đi vào trong sẽ bị vô số dung nham nhấn chìm, cắn nuốt. Dung nham dập dờn trong cổng vờn, từng đợt hơi nóng ập vào mặt, nóng cháy đến nỗi ngươi hơi đứng gần sẽ bị dung nham đốt thành tro.