Mục lục
Đế Bá
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ầm!

Vang tiếng nổ điếc tai, dây leo màu vàng chưa bao bọc người Hổ Vương thì lực lượng quang minh trong cơ thể gã đã tụ tập đến giới hạn, nổ tung đinh tai nhức óc. Ánh sáng vô cùng vô tận như biển sao nổ, vô số hạt ánh sáng tuôn hướng thiên địa hình thành quang triều trùng kích.

Khi bản thân nổ tung, Hổ Vương hét chói tai vang vọng thiên địa:

- Không!!!

Khoảnh khắc sắp chết Hổ Vương cực kỳ không cam lòng, tràn ngập tuyệt vọng.

Giây phút sống chết dù sư phụ ra tay cũng không thể cứu gã một mạng, làm Hổ Vương cực kỳ không cam lòng, tuyệt vọng biết bao.

Bùm!

Sau tiếng nổ lớn, thiên địa chìm trong tĩnh lặng. Tất cả quang minh như quang triều trùng kích đánh đi bốn phương tám hướng, cảnh tượng rất rung động, làm những người có mặt trợn mắt há hốc mồm thật lâu không lấy lại tinh thần. Nhiều người bị cảnh tượng trước mắt hù ngây người.

- Hừ!

Tiếng hừ lạnh không giống tiếng sấm như vừa rồi, nhưng tiếng hừ như búa tạ đập vào ngực làm mọi người nghẹt thở suýt té dưới đất.

Một người từ trên trời giáng xuống, khi gã đáp xuống đất thì ánh sáng vàng phát tán, vô số ánh sáng vàng chui ra từ đất bùn khuếch tán trong không trung. Cùng lúc đó mặt đất mọc ra nehèiu dây leo màu vàng, mỗi sợi dây leo như con rắn quấn quanh nhau nhẹ nhàng nâng người từ trên trời giáng xuống này.

Dường như người đó đi đến đâu thì dây leo sinh ra tới đó, chân đạp xuống sẽ có dây leo nâng người gã lên, từng bước mọc sen, tuy gã không sinh ra hoa sen mà là dây leo màu vàng.

Mọi người nhìn kỹ, thấy người giáng xuống là một thanh niên, mặc áo vàng, trên áo có đại đạo phù văn chạy lên xuống, dường như gã không phải khoác áo vàng mà là đại đạo màu vàng lên người.

Thanh niên ánh mắt như kiếm, liếc mắt qua có thể mở sông chém biến, cử chỉ có lần đầu tiên rung trời nổ đất.

Lúc thanh niên đáp xuống đất thì vang tiếng nổ điếc tai, hơi thở Chân Đế như sóng dữ vỗ vào phương thiên địa này. Mọi người thấy nghẹt thở như bị vỗ chưởng vào thân thể, làm cả đám quỳ xuống đất.

Khi thanh niên giáng xuống uy Chân Đế trấn áp thiên địa này, nhiều học sinh run rẩy, nghẹt thở.

Nhìn thanh niên đó, có người hoảng sợ hút ngụm khí lạnh:

- Kim Bồ Chân Đế!

Nghe niên hiệu này nhóm Triệu Thu Thực rùng mình, đế uy khiến bọn họ không đứng vững thân thể, phải khom người.

Kim Bồ Chân Đế, học sinh Thự Quang Đông Bộ, truyền nhân của Kình Thảo đạo thống, đệ tử của Lan Thư Tài Thánh, Chân Đế bát cung.

Danh hiệu nào cũng đủ khiến gã ngạo thị bát phương, càn quét cửu thiên thập địa.

Nhìn thanh niên đó, nhiều học sinh vái lạy:

- Bệ hạ!

Học sinh đạo hạnh mỏng không chịu nổi uy Chân Đế bao la mênh mông của Kim Bồ Chân Đế.

Chỉ có những học sinh thực lực Bất Hủ Chân Thần mới chịu nổi đế uy của Kim Bồ Chân Đế. Dù sao là Chân Đế bát cung, những Đăng Thiên Chân Thần không thể sánh bằng.

Ánh mắt Kim Bồ Chân Đế như tia chớp lạnh lùng quét qua, mọi người rùng mình, cảm giác có kiếm bén cắt vào người rất đau.

Kim Bồ Chân Đế nhún mũi, ánh mắt lạnh băng nói:

- Bách Lộ Đan quả, Địa Liên quả.

Kim Bồ Chân Đế nhìn Lý Thất Dạ, ánh mắt lạnh lẽo khiến người sợ hãi:

- Là ngươi chôn sống đồ đệ của ta!

Kim Bồ Chân Đế là ma bồ thành đạo, thuộc yêu tộc, sau đó được Lan Thư Tài Thánh thu làm đệ tử, trở thành Chân Đế bát cung, tạo hóa đời gã rất kinh diễm.

Cùng là yêu tộc nên Kim Bồ Chân Đế rất ưu ái Hổ Vương, gã cũng hiếu thuận sư phụ của mình. Phát hiện đồ đệ chết thảm trong tính kế của Lý Thất Dạ làm Kim Bồ Chân Đế không thể bình tĩnh.

Kim Bồ Chân Đế không khùng lên nhưng khí thế Chân Đế gầm rống, thiên địa run rẩy. Mọi người sợ hãi. Nhóm Triệu Thu Thực run cầm cập. Đấy là Chân Đế, khi tức giận thì một ngón tay sẽ nghiền chết mọi người. Nhóm Triệu Thu Thực thầm lo cho Lý Thất Dạ, sợ hắn bị Kim Bồ Chân Đế giết.

Lý Thất Dạ nhún vai cười nói:

- Không tính là chôn sống, chỉ là một ván cược rất bình thường, hắn ăn Bách Lộ Đan quả, ta ăn Địa Liên quả.

Kim Bồ Chân Đế lạnh lùng nhìn Lý Thất Dạ:

- Bách Lộ Đan quả chí thuần, Địa Liên quả tính hiền, nhưng ăn Bách Lộ Đan quả và Địa Liên quả cùng nhau là đổ rựou vào lửa!

Kim Bồ Chân Đế là ma bồ thành đạo, về dược lý có thể nói là đại sư, gã hiểu ngay đồ đệ của mình chết như thế nào. Nhìn Lý Thất Dạ tay cầm Ngưu Bảo, trong lòng Kim Bồ Chân Đế càng thương tiếc hơn.

Kim Bồ Chân Đế muốn có Ngưu Bảo, khi đó chỉ thuận miệng nói, không ngờ đồ đệ hiếu thảo cuối cùng mất luôn mạng sống.

Lý Thất Dạ nhún vai nói:

- Không thể trách ta, ta chỉ muốn ăn chút Địa Liên quả, là đồ đệ của ngươi giành ăn trái Địa Liên quả cuối cùng, chỉ có thể nói số nó vậy.

Ánh mắt Kim Bồ Chân Đế sắc bén, gã không nổi khùng nhưng Chân Đế không giận mà uy, hơi thở Chân Đế đáng sợ gầm rống làm nhiều học sinh sợ teo tim. Có người ngước lên nhìn một cái rồi run cầm cập không dám xem Kim Bồ Chân Đế nữa.

Khoảnh khắc này mọi người đều cho rằng Lý Thất Dạ chết chắc.

Mọi người nín thở không dám nói lời nào, Lý Thất Dạ thì ung dung không bị đế uy của Kim Bồ Chân Đế ảnh hưởng.

Nhóm Triệu Thu Thực bị đế uy trấn áp không nói nên lời. Đấy là Chân Đế bát cung, thực lực như thế làm sao nhóm Triệu Thu Thực chống lại nổi, đối với họ đó là tồn tại cao cao tại thượng.

Kim Bồ Chân Đế nhìn Lý Thất Dạ chằm chằm, không nói chuyện, ánh mắt như xuyên thấu hết thảy, muốn nhìn xuyên hắn.

Kim Bồ Chân Đế lạnh lùng nói:

- Hay cho tính toán!

Lý Thất Dạ cười nói:

- Cũng không phải tính toán gì, chẳng qua lòng người không đủ.

Sợ là Hổ Vương đến chết cũng không biết mình chết như thế nào, thật ra gã trúng kế của Lý Thất Dạ. Nếu Hổ Vương ăn ba trái Bách Lộ Đan quả không chừng có thể chịu đựng được, dù không thể thì cũng không chết được.

Nhưng trái thứ ba Hổ Vương giành ăn Địa Liên quả, dược lực của Địa Liên quả không bằng Bách Lộ Đan quả nhưng nó rất thân thiết với lực lượng quang minh, vậy là như Kim Bồ Chân Đế nói, đổ thêm dầu vào lửa, giải phóng lực lượng quang minh của hai Bách Lộ Đan quả mà Hổ Vương đã ăn. Lực lượng bàng bạc vô song bị thắp lên, Hổ Vương bị nổ chết, dù phút cuối sư phụ Kim Bồ Chân Đế ra tay cũng không thể cứu gã.

Ánh mắt Kim Bồ Chân Đế lạnh băng khen:

- Tẩy Tội viện, giỏi lắm.

Lời khen làm người rợn tóc gáy.

Đổi lại ngày thường được Chân Đế bát cung khen một tiếng là điều vinh hạnh, nhưng bây giờ chỉ làm người cảm giác hơi thở sátp hạt. Những học sinh Triệu Thu Thực rùng mình rợn tóc gáy, nếu lúc này Chân Đế bát cung tức giận không chừng sẽ tiêu diệt hết bọn họ, không ai cứ họ được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK