Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
- Một kích rực rỡ đúng là khó ra chiêu thứ hai trong vòng một ngày, nhưng đó là đối với người khác, còn ta thì khác.
Lý Thất Dạ dứt lời, vang tiếng nổ. Mười hai mệnh cung hiện ra biến thành khung trời.
- Mười hai mệnh cung!
Nhiều người không phải lần đầu tiên thấy mệnh cung của Lý Thất Dạ, nhưng mỗi lần nhìn là lại ghen ghét.
Năm người lão tổ Cự Khuyết thánh địa cũng ghen ghét mười hai mệnh cung của Lý Thất Dạ, cuồng rống:
- Giết!!!
Bọn họ không tiếc hao tổn huyết khí muốn chém Lý Thất Dạ, yêu nghiệt như vậy không thể sống.
Đầu Lý Thất Dạ đội trời nhưng đây mới chỉ là bắt đầu. Thoáng chốc mệnh cung thứ mười ba nhảy lên. Mệnh cung thứ mười ba nhảy lên trên trời, đây là mệnh cung vạn thế vô song, chấn cổ thước kim. Mệnh cung thứ mười ba ở trên trời, trên vạn đạo, hợp thành một thể với thiên địa hỗn độn, vĩnh hằng xa xôi. Dường như thiên địa chưa mở nó đã tồn tại.
Ầm!
Lý Thất Dạ đánh ra một báu vật vô địch khác, Đà Sơn Chung.
Đinh!
Tiếng chuông vang lên, một tòa núi cao vạn cổ duy nhất bay ra. Ngọn núi này là mảnh đất chư thần tôn sùng chính giữa vạn giới.
Một kích rực rỡ, lại là một kích rực rỡ. Một kích kia hút đi nhiều huyết khí của Lý Thất Dạ, âm dương huyết hải cũng cũng khó bổ sung hao hụt.
- Không!!!
Lại một Thiên diệt, năm lão tổ sợ hồn vía lên mây. Năm lão tổ cầm đế khí, tiên đế chân khí nhưng không có năng lực đánh ra một kích vô địch nhất, không đánh ra một kích chung cực đế đồ, Thiên diệt nổi.
Ầm!
Vang tiếng nổ điếc tai, tiên đế chân khí, tiên đế bảo khí từ công thành thủ. Trước Thiên diệt trừ phi bọn họ có thể đánh ra đế đồ, Thiên diệt nếu không thì chẳng dám tranh phong với nó.
Một kích kia máu phun vạn dặm, tiếng vỡ vụn vang lên. Ba đế khí nứt rạn chi chít như sắp vỡ vụn. Ba lão tổ Tổ thành có đế khí che chở nhưng cơ thể máu me nhầy nhụa, tám chín phần mười tàn đời.
Lão tổ Cự Khuyết thánh địa, Trùng Hoàng đế thống vào phút cuối nhờ tiên đế chân khí bộc phát ra đế uy tiên thế đáng sợ như tiên đế sống lại. Tiên đế chân khí bùng nổ đế uy khủng bố che chở bản thân nó.
Tiên đế chân khí không bị hư hao gì nhưng người lão tổ Cự Khuyết thánh địa, Trùng Hoàng đế thống kêu răng rắc, xương gãy vụn. Kết cuộc của hai người không thảm giống ba lão tổ Tổ thành nhưng khó tránh khỏi xương toàn thân đều gãy.
Thoáng chốc thiên địa hoàn toàn yên tĩnh, vạn giới vô thanh. Mọi người đứng ngây như phỗng nhìn cảnh tượng trước mắt, không nói nên lời.
Đám người không phải bị một kích rực rỡ lần thứ hai hù sợ mà là mệnh cung trên khung trời, mệnh cung tựa như tuyên cổ vĩnh tồn, mệnh cung như tồn tại trước khi thiên địa mở.
Mệnh cung thứ mười ba. Mọi người ngây nh phỗng, thành chủ Tổ thành, thị vệ trưởng Vệ Thần sợ ngây người.
Tu sĩ trong thiên hạ, dù là chư thần, tiên đế cũng vậy, mười hai mệnh cung là cực hạn. Từ vạn cổ đến bây giờ chưa từng nghe có ai được mười hai mệnh cung, người biết cũng chỉ biết Kiêu Hoành tiên đế là người duy nhất có mười hai mệnh cung.
Có mười hai mệnh cung đủ làm tất cả thiên tài trong cửu giới ghen tỵ điên cuồng. Có mười hai mệnh cung là bằng chứng đi thông tiên đế, thiên tài khác chỉ là mây bay.
Vậy có mệnh cung thứ mười ba thì sao? Nếu trước ngày hôm nay ai nói có mệnh cung thứ mười ba sẽ bị người cười nhạo, cho rằng lời người đen. Nhưng hôm nay mọi người trông thấy mệnh cung thứ mười ba, thường thức bị phá vỡ. Đám người ngây ngẩn.
Cực hạn tột cùng của tu sĩ là mười hai mệnh cung, đây là thường thức trong giới tu sĩ. Hôm nay thường thức đó vô dụng, trước mắt mấy chục vạn quỷ tộc, mệnh cung thứ mười ba tuyệt thế vô song lơ lửng trên khung trời. Mệnh cung như tồn tại tuyên cổ bao trùm trên bầu trời.
Mọi người hóa đá, Tiên Phàm ngồi khoanh chân phục hồi huyết khí đánh rùng mình.
Tiên Phàm hoảng sợ nói:
- Không . . . Không . . . Không thể nào! Mười . . . Mười . . . Mười ba mệnh cung, chưa bao giờ nghe thấy, trước đây chưa từng gặp!
Không chỉ Tiên Phàm hết hồn, tồn tại như thị vệ trưởng Vệ Thần cũng đứng tim. Thị vệ trưởng Vệ Thần có kiến thức rất rộng nhưng chưa từng thấy qua mười ba mệnh cung, gã cũng lần đầu tiên gặp mười hai mệnh cung.
Lam Vận Trúc có chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng vẫn bị rung động. Mười ba mệnh cung, bao nhiêu người truy cầu chín mệnh cung còn khó chứ đừng nói là mười hai mệnh cung, còn mười ba mệnh cung thì thiên tài tuyệt thế vô song đều không dám tưởng tượng.
Lý Thất Dạ thản nhiên nói:
- Vạn cổ duy ta, thiên địa hạn chế, vạn đạo cực hạn gì đó không áp dụng trên người ta được.
Câu nói ung dung tràn đầy người bình thường, ngạo thị vạn cổ.
Không ai cho rằng Lý Thất Dạ vênh váo, hắn nói một câu bình thường có thể ngạo thị vạn cổ, bễ nghễ thiên hạ, hắn có tư cách đó. Nếu Lý Thất Dạ không có tư cách thì trên đời này không ai có.
Một kích rực rỡ vốn khó thể ra chiêu thứ hai, nhưng Lý Thất Dạ có mười ba mệnh cung, hắn có thể nhảy ra mọi cực hạn, nhảy ra khỏi thiên địa hạn chế! Thiên địa gông xiềng, vạn đạo gông xiềng mất hiệu lực trên người Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Đã đến lúc ta đồ sát!
Lý Thất Dạ xoay người, nói với Tiên Phàm ẩn trong ngũ hành tiên giáp:
- Nha đầu, cho ta mượn dùng phàm trần kiếm, ta l;uân phiên dùng ba binh khí vô địch mới được, nếu không sẽ bị hư hại.
Tiên Phàm ngồi khoanh chân vừa kinh vừa giận. Ngũ hành tiên giáp bao bọc Tiên Phàm, người ngoài không biết lai lịch, không rõ là nam hay nữ, nhưng Lý Thất Dạ nói một câu vạch ra hết.
Lam Vận Trúc ngạc nhiên nhìn Tiên Phàm, nàng không ngờ đó là nữ. Bộ dạng Tiên Phàm người bình thường, không ai cho rằng nàng không phải nam.
Tiên Phàm tức giận nhưng vẫn ném phàm trần kiếm cho Lý Thất Dạ. Đây là tiên đế chân khí, tuy nhiên bây giờ Tiên Phàm rất rộng rãi cho Lý Thất Dạ mượn.
Lý Thất Dạ cầm phàm trần kiếm, hú dài, bá khí không gì sánh được:
- Nên phục hồi huyết khí cho ta!
Mới rồi một kích rực rỡ hút nhiều huyết khí của Lý Thất Dạ, trong thời gian ngắn âm dương huyết hải không thể phục hồi hao tổn qua lớn.
Lúc này một mệnh cung mở ra, tham tổ nhảy ra ngoài cưỡi trên vai Lý Thất Dạ. Tham tổ vươn rễ sâm, tinh hao dồi dào dung nhập vào huyết khí của Lý Thất Dạ.
Ầm!
Được tham tổ giúp đỡ, huyết khí của Lý Thất Dạ hùng hồn bùng nổ thổi quét thiên địa.
Đại Trí hòa thượng trợn to mắt nói:
- Đó là tiên dược!
Đại Trí hòa thượng thèm nhỏ dãi lẩm bẩm:
- Thật . . . Là . . . Là không có thiên lý! Hắn lấy được cả thứ như thế!
- Giết!
Lý Thất Dạ huơ phàm trần kiếm, không có chiêu thức gì, chỉ một đòn, một kích rực rỡ.
Đinh!
Kiếm chém cửu thiên, tiên đế giáng trần. Một kiếm chém xuống, vạn thế đều diệt. Chân thần, thánh hiền, dù là tiên nhân đều bị thanh kiếm này chặt đầu.
Ba lão tổ Tổ thành, hai lão tổ Cự Khuyết thánh địa, Trùng Hoàng đế thống còn sống sợ hết hồn hết vía:
- Trốn đi!
Lão tổ Tổ thành, lão tổ Cự Khuyết thánh địa, Trùng Hoàng đế thống đều bất chấp thân phận quay người bỏ chạy.