- Không phải vì mang con Đại Hắc Ngưu đi mà là Ngưu Hoàng, Đại Hắc Ngưu này có khối Ngưu Hoàng, chúng ta muốn nó tiết ra. Kim Bồ Chân Đế nói Ngưu Hoàng của con Đại Hắc Ngưu này ghê gớm, là chân bảo hiếm có sánh bằng nước miếng chân long.
Có học sinh không biết chuyện hút ngụm khí lạnh, cũng co cẳng đuổi theo:
- Cái gì? Sánh bằng nước miếng chân long? Vậy thì quá mạnh!
Có học sinh vừa chạy theo vừa hỏi:
- Làm sao để lấy được khối Ngưu Hoàng này? Làm thịt nó sao?
Học sinh cường đại đáp:
- Không cần, nghe Kim Bồ Chân Đế nói không khó lấy ra Ngưu Hoàng, cứ đuổi theo Đại Hắc Ngưu là được, khi tới giới hạn nó sẽ phun ra. Ai có được trước thì thuộc về người đó!
Nghe thế những học sinh không biết chuyện mắt sáng rực tham gia vào đại quân đuổi theo trâu.
Nhìn mọi người rượt theo Đại Hắc Ngưu khuất sau góc rẽ, Đỗ Văn Nhụy cười khổ lắc đầu nói:
- Lại là con Đại Hắc Ngưu này.
Học sinh Tẩy Tội viện tò mò hỏi:
- Viện trưởng biết con Đại Hắc Ngưu này?
Đỗ Văn Nhụy cười khổ nói:
- Nó đúng là dị loại trong vườn thánh thú, qua các mùa đã có nhiều học sinh chịu khổ vì nó.
Nói tới đây Đỗ Văn Nhụy không chịu nói tiếp.
Đỗ Văn Nhụy lắc đầu nói:
- Đi thôi.
Đỗ Văn Nhụy dẫn nhóm Triệu Thu Thực rời đi, vì với kinh nghiệm của gã thì Đại Hắc Ngưu đến tuyệt đối không có chuyện tốt lành gì.
Ầm!
Nhóm Đỗ Văn Nhụy đang định đi thì trời rung đất lắc, bọn họ chưa lấy lại tinh thần Đại Hắc Ngưu đã lao tới, cày một khe sâu dài. Nhóm Triệu Thu Thực hết hồn trốn sang một bên.
Rầm!
Vang tiếng nổ điếc tai, mặt đất rung mạnh, con Đại Hắc Ngưu chợt ngừng lại trước mặt nhóm Đỗ Văn Nhụy.
Thế lao tới quá mạnh có thể xới tung thiên địa, khi Đại Hắc Ngưu muốn ngừng lại liền dừng. Đôi mắt to tròn nhìn Đỗ Văn Nhụy một cái rồi quay đầu đi, mũi phà ra khói trắng bộ dáng không hứng thú.
Đại Hắc Ngưu nhìn Lý Thất Dạ, hắn đang ngồi trên cây, hai chân đung đưa. Khi thấy Lý Thất Dạ thì mắt Đại Hắc Ngưu sáng rực.
Đại Hắc Ngưu mở miệng nói, giọng ồm ồm vang dội:
- Này, ngươi đang làm gì?
Đại Hắc Ngưu nói chuyện làm đám học sinh Triệu Thu Thực giật nảy mình, lần đầu tiên bọn họ thấy con trâu biết nói.
Đỗ Văn Nhụy cười khổ, biết có chuyện không tốt sắp đến.
Lý Thất Dạ liếc nó một cái, thản nhiên hỏi lại:
- Ngươi thì đang làm gì?
Đại Hắc Ngưu cười gian nói:
- Ha, ta đang đùa với đám ngốc, dù sao đang rảnh.
Xem bộ dáng của Đại Hắc Ngưu, nghe lời nó nói làm đám học sinh Triệu Thu Thực đứng ngây như phỗng, bọn họ rất khó tưởng tượng đây là một con Đại Hắc Ngưu.
Dáng vẻ kiêu ngạo của Đại Hắc Ngưu trông như con người, không giống con trâu chút nào. Đặc biệt ánh mắt của Đại Hắc Ngưu rất là rẻ rúng, khinh thường. Một con trâu vốn không có ánh mắt như vậy, dáng vẻ như thế.
Đỗ Văn Nhụy chỉ biết cười khổ, gã đã gặp nhìn nên quen. Lúc Đỗ Văn Nhụy còn là học sinh đã gặp con Đại Hắc Ngưu này, thời đó bao nhiêu người nếm mùi đau khổ vì nó. Một số học sinh kinh tài tuyệt diễm sau này thành đại nhân vật cũng chịu khổ dưới móng của Đại Hắc Ngưu.
Lý Thất Dạ cười hỏi:
- Chơi vui không?
Đại Hắc Ngưu đắc ý nói:
- Ha, trên chân trước của ta có một ổ bệnh bị ta giữ lại thành Ngưu Bảo. Nhãi con tên Kim Bồ Chân Đế gì đó nhìn thấy liền chảy nước miếng muốn xin ta, bị ta lơ nên các đệ tử của hắn đuổi theo ta.
Nhóm Triệu Thu Thực ngạc nhiên:
- Là Kim Bồ Chân Đế!
Tuy trước kia bọn họ chưa từng rời khỏi Tẩy Tội thành nhưng có nghe tiếng Kim Bồ Chân Đế.
Kim Bồ Chân Đế không chỉ là học sinh vô song của Thự Quang Đông Bộ, còn là đệ tử của Lan Thư Tài Thánh, gã là Chân Đế bát cung. Với học sinh như nhóm Triệu Thu Thực thì cái tên Kim Bồ Chân Đế tựa như sấm bên tai.
Ngày thường tồn tại như Kim Bồ Chân Đế ở trong mắt nhóm Triệu Thu Thực là cao cao tại thượng, nhưng từ miệng Đại Hắc Ngưu thì thành nhãi ranh. Nó đúng là trâu yêu kiêu ngạo nhất bọn họ từng thấy.
Lý Thất Dạ nhún vai nói:
- Chỉ là Ngưu Bảo, không có giá trị gì, đưa đôi sừng cho ta thì được, có chút đáng giá.
Đại Hắc Ngưu lập tức lùi một bước cảnh giác trừng Lý Thất Dạ:
- Ngươi suy nghĩ nhiều! Đôi sừng này mọc ra từ lúc ta nằm trong bụng mẹ, ai muốn nó là ta liều mạng với kẻ đó!
Lý Thất Dạ nhún vai cười nói:
- Đùa chút thôi, đừng xem là thật.
Đại Hắc Ngưu liếc hắn:
- Ngươi ở đây làm gì? Lăn lộn chung với đám nhóc có gì vui?
Lý Thất Dạ chậm rãi nói:
- Bởi vì ta mới mười tám tuổi, trẻ tuổi đẹp trai như ta đương nhiên ở chung với người trẻ tuổi, chẳng lẽ phải đi chung với lão yêu quái như ngươi?
Đại Hắc Ngưu làm bộ buồn nôn rất là sinh động:
- Ọe!
Nhóm Triệu Thu Thực nhìn Lý Thất Dạ, bọn họ thấy mặt nóng ran. Nói Lý Thất Dạ mười tám tuổi còn trẻ thì nhóm Triệu Thu Thực tin tưởng, bảo hắn đẹp trai thì bọn họ không thấy có chỗ nào đẹp, hôm nay bọn họ mới biết hắn tự kỷ như vậy.
Lý Thất Dạ nhàn nhã nhìn Đại Hắc Ngưu bộ dạng buồn nôn, nói:
- Người đuổi theo ngươi đến rồi, còn không mau trốn đi.
Một đám học sinh từ chỗ rẽ chạy như điên đến, khi thấy bóng dáng Đại Hắc Ngưu thì mắt bọn họ sáng rực:
- Ở đó kìa! Mau đuổi theo, bắt nó phun Ngưu Bảo ra!
Lý Thất Dạ nhàn nhã nhìn Đại Hắc Ngưu:
- Mau chạy đi, xem ra bọn họ không lấy được Ngưu Bảo thì thề không bỏ qua.
Đại Hắc Ngưu cười tà, vẻ mặt quái dị khiến người rợn tóc gáy:
- Ha, không sao, rất nhanh bọn họ sẽ không tìm ta.
Một đám học sinh ở phía sau chạy lên:
- Ở chỗ đó!
Đại Hắc Ngưu há mồm kêu to:
- Um!
Trong miệng Đại Hắc Ngưu tỏa bảo quang, mùi xạ hương tràn ngập trong không khí.
Tất cả học sinh liều mạng dốc hết sức chạy bằng tốc độ nhanh nhất để cướp lấy Ngưu Bảo:
- Mau! Mau lên! Nó sắp phun Ngưu Bảo!
Bộp!
Khi các học sinh chưa kịp chạy lên thi Đại Hắc Ngưu đã phun ra, bảo quang tràn ngập, một khối Ngưu Bảo như ngọc phun ra từ miệng nó. Khối Ngưu Bảo như ngọc vàng lấp lánh bảo quang, tỏa mùi thơm, như xạ mà không phải xạ, rất kỳ dị. Ngửi mùi bảo khiến người thấy thoải mái vô cùng.
Học sinh thực lực Bất Hủ Chân Thần ngửi được mùi hương đó thì tinh thần rung lên nói:
- Quả nhiên sánh bằng nước miếng chân long, hình như nó có huyết thống chân long.
Vèo!
Mọi người chưa kịp phản ứng thì Ngưu Bảo như sao băng bay vụt qua bầu trời xảo diệu rơi vào bàn tay Lý Thất Dạ, vừa lúc bàn tay hắn cầm chặt.