Hôm nay Lục Bạch Thu cũng là đặc biệt mặc vào bì khải, tinh thần nàng chấn hưng, anh tư hiên ngang, nàng là toàn thân vũ trang, đến đây vì cổ vũ cho Lý Thất Dạ. Vào hôm nay ngoại nhân có thể cỗ vũ cho Lý Thất Dạ cũng chỉ có nàng.
Dĩ nhiên, thấy Lam Vận Trúc đi theo bên cạnh Lý Thất Dạ, ở trong lòng không biết bao nhiêu đệ tử tại chỗ đều khó chịu, trong khoảng thời gian ngắn không biết bao nhiêu ánh mắt cừu thị rơi vào trên người Lý Thất Dạ, trong khoảng thời gian ngắn Lý Thất Dạ có thể nói là trở thành địch nhân toàn dân.
Cho dù Viêm Long nhất phương khí thế hùng hổ, Lý Thất Dạ tự nhiên là ung dung tự tại, sau khi nhập tràng, hắn vừa đi vừa hướng đệ tử Thiên Lý Hà ở tại tràng phất tay, cái này khiến cho Lam Vận Trúc ở bên cạnh tức giận nói:
- Đây chỉ là một tràng khảo hạch mà thôi, ngươi cợt nhả cái gì, cũng không phải là vạn người mê!
- Đây cũng là một cái khởi đầu rất tốt nha, mượn tràng khảo hạch này để cho đệ tử của Thiên Lý Hà quen biết với cô gia tương lai của bọn họ một chút.
Lý Thất Dạ tự nhiên mà cười nói, vừa nói vừa phất tay, sau đó hướng đệ tử của Thiên Lý Hà lớn tiếng kêu lên:
- Chư vị sư huynh đệ, sư tỷ muội, chúc buổi sáng tốt lành, tiểu đệ mới tới, sau này mong rằng mọi người chiếu cố nhiều hơn. Lần này tới vội vàng, không thể chuẩn bị được bánh kẹo cưới, đợi sau khi chuyện tốt thành đôi, tiểu đệ lại bổ sung bánh kẹo cưới cho chư vị sư huynh đệ, sư tỷ muội.
Lý Thất Dạ nói như vậy nhất thời đem Lam Vận Trúc ở bên cạnh hắn giận đến run run, mặt đỏ bừng, nàng cũng không khỏi nắm chặt đôi bàn tay trắng như phấn, hận không thể hảo hảo dạy dỗ tên tiểu quỷ này một trận.
- Cắt!
Đệ tử Thiên Lý Hà tại chỗ nhất thời hét lên, có đệ tử không nhịn được lớn tiếng nói:
- Ngươi liền mộng tưởng hão huyền đi, chỉ bằng ngươi cũng muốn cóc ghẻ mà ăn thịt thiên nga!
- Ngươi thật đúng là nói chính xac,s ta đây chỉ là con cóc liền thích ăn thịt thiên nga!
Lý Thất Dạ ung dung tự tại trêu đùa với đệ tử của Thiên Lý Hà, cười nói:
- Yên tâm, chư vị sư huynh đệ, sư tỷ muội, đợi cô gia thành thân rồi, bánh kẹo cưới là khẳng định không thể thiếu của các ngươi. Dựa theo tục quy phàm thế của Phi Hoài thôn chúng ta, trước một ngày ta cùng Vận Trúc thành thân, nhất định sẽ mở tiệc nửa tháng, đến lúc đó hi vọng các vị sư huynh đệ, sư tỷ muội tới.
- Ngươi lại nói hươu nói vượn nữa, nhìn xem ta có đánh chết ngươi không!
Lam Vận Trúc mắc cỡ đến không chỗ thong dong, hận không thể chui xuống đất, nàng nghiến răng nghiến lợi, năm đôi bàn tay trắng như tuyết thật chặt, uy hiếp Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ liếc nàng một cái, tự nhiên tự tại mà nhàn nhạt cười nói:
- Nha đầu, muốn lấy được sẽ phải trả giá, hôn ước của chúng ta có thành hay không cũng còn chưa biết, hiện tại ta nhưng là làm vũ khí sử dụng cho ngươi, vạn nhất gây chuyện không tốt, ta nhưng là đem mạng nhỏ để vào, như thế nào, ta trêu đùa ngươi một hai câu thì không được sao? Nếu như ngươi có ý kiến, ta thối lui là được rồi.
Lam Vận Trúc bị tức đến ngứa răng, nhưng mà vẫn là nhịn xuống tức giận trong lòng, nàng là nắm lại quyền đầu thật chặt, đợi sau khi chuyện này kết thúc, nàng nhất định phải hảo hảo giáo huấn tên tiểu quỷ này một chút.
Mà bộ dáng bàn luận xôn xao của hai người Lý Thất Dạ cùng Lam Vận Trúc, ở trong mắt đệ tử Thiên Lý Hà, quan hệ của hai người bọn họ là hết sức thân mật, trong khoảng thời gian ngắn không biết bao nhiêu đệ tử trẻ tuổi ghen tỵ.
Đặc biệt là Viêm Long lại càng là hai mắt phun ra lửa giận, ghen tỵ trong lòng tràn đầy, hắn là hận không thể lập tức hủy đi xương cốt của Lý Thất Dạ.
- Được rồi, nếu song phương đều đã tới, quyết đấu liền bắt đầu đi.
Trưởng lão ngồi ở phía trên cao trầm giọng nói.
- Quy tắc quyết đấu rất đơn gian!
Một vị trưởng lão khác nói:
- Chỉ cần có một phương hô dừng tay nhận thua, phương kia liền lập tức dừng tay. Đây chỉ là một tràng khảo hạch, không cần sinh tử tương kiến, chỉ cần người chịu không được liền lập tức có thể nhận thua.
- Họ Lý, lên đây đi!
Sau khi chiếm được trưởng lão cho phép, Viêm Long lạnh lẽo nhìn Lý Thất Dạ, trầm giọng quát lên:
- Quyết đấu nhàm chán như vậy liền tốc chiến tốc thắng đi! Trong vòng ba chiêu tất kết thúc tràng chiến đấu này.
Lý Thất Dạ chẳng muốn đi nhìn Viêm Long, nhìn Lam Vận Trúc ở bên cạnh một chút, cười nói:
- Hiện tại ta là vì ngươi mà đi lên sinh tử chiến tràng rồi, ngươi có phải là tỏ vẻ một chút hay không?
- Tỏ vẻ cái gì?
Lam Vận Trúc tức giận trừng mắt liếc hắn một cái, lập tức liền cảm thấy tiểu quỷ này không có hảo ý.
Lý Thất Dạ tự nhiên mà cười nói:
- Ví dụ như nụ hôn may mắn và vân vân? Dĩ nhiên một nụ hôn môi kích tình bốn phía, đó liền càng tốt hơn, ta đây thì càng là chiến ý mười phần, trên có thể đồ chư đế, dưới có thể diệt ma chủ.
- Đi chết đi!
Mặt của Lam Vận Trúc nóng lên, vừa thẹn vừa giận, giận đến đã nghĩ một cước đem hắn đạp ra ngoài, nếu không phải ở trước mắt bao người, nàng dã sớm một cước đạp ra ngoài rồi.
- Ai, thật là vô tình!
Lý Thất Dạ cười lắc đầu, sau đó nói với Lục Bạch Thu ở bên cạnh:
- Bạch Thu, công tử gia phải lên tràng rồi, cho công tử gia một nụ hôn may mắn đi, đợi công tử gia chiến thắng trở về.
Lục Bạch Thu anh tư hiên ngang nhìn Lam Vận Trúc một chút, lại nhìn Lý Thất Dạ một chút, sau đó cười xinh đẹp một cái, nói:
- Đợi công tử gia chiến thắng trở về.
Nói xong nhẹ nhàng hôn lên trên trán của Lý Thất Dạ một cái, vì Lý Thất Dạ chúc phúc.
Mà Lam Vận Trúc ở một bên trong lòng không khỏi hờn dỗi, nàng là bị tức đến ngứa răng.
- Họ Lý, đừng lề mề! Nếu như sợ chiến, hiện tại đầu hàng vẫn còn kịp!
Thấy một màn như vậy, trong lòng Viêm Long liền là lửa giận ngập trời, hận không thể thoáng cái làm thịt thứ không biết sống chết này.
- Gấp cái gì, không thấy được ta đang muốn nụ hôn may mắn sao?
Lý Thất Dạ nở nụ cười nói:
- Thiếu phụ luống tuổi có chồng, chờ ta chiến thắng trở về, tối nay làm ấm giường cho ta nha.
- Ngươi!
Lam Vận Trúc bị tức đến nổi điên, nàng là mắc cỡ không cách nào thong dong, nhưng mà ở lúc nàng nổi đóa, Lý Thất Dạ đột nhiên tới gần, hôn lên môi nàng một cái, xoay người liền bước vào trong quyết đấu tràng.
Đột nhiên bị hôn một cái, Lam Vận Trúc thoáng cái cứng lại, trong khoảng thời gian ngắn đầu óc trống rỗng, nhìn bóng lưng của Lý Thất Dạ bước vào trong quyết đấu tràng thật lâu chưa hồi thần lại.
Mà đệ tử Thiên Lý Hà ở tràng thấy một màn như vậy, đó là lửa giận ngút trời, nếu như ánh mắt có thể giết người mà nói, lúc này Lý Thất Dạ không biết đã chết bao nhiêu lần.