Liễu Sơ Tình cất đi Cửu Tiên Thằng, gật đầu nói:
- Ta sẽ vận dụng thật tốt. Nơi đây là đất phúc, ta trông chừng cho chàng mãi khi chàng trở về. Nếu vạn cổ sau ta vẫn chôn trên Quát Thương sơn, chàng có về hãy nói mấy câu trước mộ của ta, cho lòng ta an ủi.
Lý Thất Dạ nhẹ nhàng ôm Liễu Sơ Tình:
- Nha đầu ngốc, toàn nói lời ngốc, đại thế như vậy rồi ta sẽ về.
Liễu Sơ Tình siết chặt eo hổ của nam nhân mình, dù tương lai có bao lâu nàng đều sẽ chờ đợi hắn trở về, mặc cho vạn cổ sau nàng vẫn trông chừng thiên địa này mãi khi nào hắn về mới thôi.
Hôm sau Lý Thất Dạ triệu năm người Bệnh Quân đến, hắn ngồi trên ngai vàng quét mắt qua.
Cường giả như đám Bệnh Quân cũng phải quỳ rạp dưới đất trước mặt Lý Thất Dạ, họ hiểu rằng trước mặt chủ nhân thì chút sức mạnh cỏn con của họ chẳng là gì, chỉ là con kiến.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
- Ta sẽ lên đường, thiên hạ tương lai do Sơ Tình quản lý.
Nhóm Độc Phượng Thần Cơ, Cuồng Ngưu quỳ dưới đất thề:
- Xin công tử yên tâm, chúng ta thề sống chết bảo vệ nương nương, hết sức phụ tá dù cho gan ruột rơi đầy đất!
Bọn họ trung thành hết dạ dù là với Lý Thất Dạ hay Liễu Sơ Tình.
Lý Thất Dạ gật đầu chậm rãi nói:
- Rất tốt, tương lai mảnh thiên địa này từ các ngươi phụ tá.
Lý Thất Dạ thốt lời là pháp, quyền uy vô thượng, một pháp vắt ngang vạn cổ, một lời đặt cơ nghiệp vô thượng. Ngôn ra pháp theo, trấn định Càn Khôn.
Năm người Bệnh Quân quỳ rạp dưới đất:
- Chúng ta thề sống chết phụ tá!
Đối với họ thì không chỉ được Lý Thất Dạ cứu ra khỏi Hồng Hoang Thiên Lao, còn chỉ điểm đạo hạnh, khiến họ cả đời được ích lợi vô cùng. Họ có ruột gan đổ đầy đất cũng không tiếc.
Bệnh Quân thề thốt, dõng dạc leng keng:
- Công tử yên tâm lên đường, chỉ cần mạng gài chúng ta vẫn còn thì nương nương vạn tuổi không lo, thiên hạ sẽ thái bình!
Trong năm người Bệnh Quân mạnh nhất, nhóm Cuồng Ngưu răm rắp nghe theo. mỗi câu thề của Bệnh Quân là đóng đinh dưới đất, cứng rắn vô cùng.
Lý Thất Dạ nhẹ gật đầu nói:
- Được rồi, chuyện nơi này giao cho các ngươi.
Trước khi đi Lý Thất Dạ đặc biệt triệu kiến Binh Trì Hàm Ngọc, Tần Kiếm Dao.
Hiện giờ Binh Trì Hàm Ngọc, Tần Kiếm Dao đã nắm quyền lớn truyền thừa thế gia của mình.
Lý Thất Dạ nhìn Tần Kiếm Dao, Binh Trì Hàm Ngọc, chậm rãi nói:
- Tương lai các ngươi sẽ tỏa sáng rực rỡ, tương lai của Cửu Bí đạo thống đặt trên vai các ngươi. Sau này các ngươi sẽ khiến Cửu Bí đạo thống càng hưng thịnh.
Binh Trì Hàm Ngọc, Tần Kiếm Dao cung kính nói:
- Chúng ta không phụ kỳ vọng cao của công tử!
Lý Thất Dạ nhìn hai người:
- Sơ tình sẽ quản thiên hạ, hai người sau này là cột trụ của đạo thống.
Tần Kiếm Dao cung kính nói:
- Tĩnh Liên quan chúng ta sẽ đời đời hiệu trung với nương nương, vượt lửa qua sông vì nương nương!
Tình hình ngày nay đúng như Tần Kiếm Dao nghĩ, nàng biết Cửu Bí đạo thống không thể giữ lại kỳ tài ngút trời như Lý Thất Dạ, ánh mắt hắn cao hơn phàm phu tục tử bọn họ rất nhiều.
Binh Trì Hàm Ngọc không nói nhiều, chỉ quỳ dưới đất, hoàn toàn thần phục Lý Thất Dạ:
- Binh Trì thế gia đời đời hiệu trung!
Lý Thất Dạ nói:
- Tốt lắm, đi đi, miễn các ngươi đồng lòng chung sức thì sau này sẽ tỏa sáng,để lại một nét mực đậm.
Tần Kiếm Dao đứng dậy, vái Lý Thất Dạ lần nữa. Nhìn nam nhân tuyệt thế vô song trước mắt, nàng buồn bã thở dài.
Tần Kiếm Dao nói:
- Hẹn gặp lại công tử.
Nam nhân tuyệt thế vô song như vậy e rằng không thể gặp lại nữa.
Lý Thất Dạ nhẹ gật đầu nói:
- Sẽ gặp lại.
Tần Kiếm Dao rời đi, Binh Trì Hàm Ngọc đứng dậy, muốn đi mà không thể, bất giác hốc mắt nàng ẩm ướt. Trong lòng Binh Trì Hàm Ngọc hoàn toàn thần phục nam nhân này, khi hắn sắp đi xa, lòng nàng lưu luyến không nỡ.
Binh Trì Hàm Ngọc nhìn nam nhân trước mắt, trong lòng có vô vàn lời muốn nói:
- Chúng... chúng... chúng ta còn có thể gặp lại không?
Lý Thất Dạ nhìn nàng, cười nói:
- Sẽ, có duyên sẽ gặp lại, mảnh thiên địa này đán giá ta nhớ.
Binh Trì Hàm Ngọc gật đầu, lòng cực kỳ không nỡ
Lý Thất Dạ lấy Tru Tiên Tam Kiếm ra ban cho nàng:
- Binh Trì gia các ngươi giỏi về binh, ta tin tưởng kiếm trận này sẽ tỏa sáng trong tay nàng.
Binh Trì Hàm Ngọc nhận Tru Tiên Tam Kiếm, khẽ nói:
- Ta sẽ không phụ.
Binh Trì Hàm Ngọc xoay người đi, nhưng mới đi không xa thì không kiềm được xoay người lao vào ngực Lý Thất Dạ, ôm chặt cổ hắn, đưa lên môi thơm triền miên với người trong lòn.
Nụ hôn nóng bỏng thật lâu không nỡ rời. Binh Trì Hàm Ngọc ôm chặt hắn, đây là phút tham hoan cuối cùng, lần này từ biệt nàng không biết năm nào tháng nào có thể gặp lại hắn.
Cuối cùng Binh Trì Hàm Ngọc khẽ nói:
- Ta sẽ chờ chàng, mãi chờ, dù có biển cạn đá mòn ta luôn ở đây.
Lời tâm tình của nàng nhẹ nhàng mà chắc chắn, lời thề không hối hận.
Binh Trì Hàm Ngọc buông Lý Thất Dạ ra, chạy đi, biến mất trong hành lang dài.
Lý Thất Dạ nhìn bóng dáng Binh Trì Hàm Ngọc biến mất, hắn lặng im, buông tiếng thở dài, lòng thầm buồn bã.
Trăm ngàn vạn năm nay Lý Thất Dạ đã qua bao nhiêu biệt ly sống chết nhưng lòng hắn không chết, tim không chết lặng. Hắn không lòng dạ sắt đá, tim hắn vẫn nóng bỏng nhịp đập.
Trước khi đi Lý Thất Dạ tổ chức đại hội nhường ngôi, tất cả truyền thừa môn phái trong Cửu Bí đạo thống đều có cường giả lão tổ tham gia. Các đạo thống trong Đế Thống giới phái lão tổ mạnh nhất tham gia với quy cách cao nhất, cực kỳ long trọng và trang trọng.
Muôn vàn người tụ tập dưới ngai vàng, có đứng đầu một giáo, có lão tổ tông môn, có Bất Hủ Chân Thần đỉnh cao.
Tình hình vô cùng đồ sộ, hùng vĩ, Đế Thống giới không còn ai có sức hiệu triệu mạnh như vậy.
Thiên hạ đương thời chỉ cần Lý Thất Dạ nói một câu là vạn vực đến bái. Bất cứ đạo thống nào đến đều là lão tổ mạnh nhất, Bất Hủ Chân Thần thân phận cao thượng nhất đại diện tham gia.
Với người trong thiên hạ kính cẩn đến bái Đệ Nhất Hung Nhân là vinh hạnh vô thượng.
Khi Lý Thất Dạ chậm rãi đi ra liền thành tiêu điểm toàn trường, ánh mắt mọi người tập trung vào hắn.
Liễu Sơ Tình đi cùng hắn, Cửu Ngưng Chân Đế đi theo.