Âm thanh vượt sông vang lên, Hương Tượng cõng Lý Thất Dạ cùng Lăng Tịch Mặc tiến về phía trước với tốc độ nhanh nhất.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, Hương Tương đã vượt qua rất nhiều cá vàng, hải quy xuất phát sớm, thậm chí còn có cả thuyền lớn.
Chẳng mất bao lâu, chỉ thấy đằng trước có một con thuyền lớn đang lướt nhanh về phía trước, tốc độ của nó nhanh không khác gì mũi tên rời cung, bỏ xa cá vàng cùng hải quy lại phía sau.
- Là đám người Hạ quận chúa.
Nhìn thấy con thuyền lớn phía trước, Lăng Tịch Mặc không khỏi thấp giọng.
Tận đáy lòng, Lăng Tịch Mặc có hơi sợ hãi đám người Hạ quận chúa. Tuy rằng hiện tại Lâm Hạ vương triều đã hoàn toàn khống chế Kiếm Trủng, còn Lăng gia cũng hoàn toàn sa sút. Thế nhưng thỉnh thoảng Lâm Hạ vương triều sẽ phái người tới làm khó dễ Lăng gia, hoặc kiếm chuyện với người Lăng gia.
Dù sao Lăng gia chính là con cháu của Kiếm Thánh, là chính thống của Kiếm Trủng. Cho dù Lâm Hạ vương triều đã hoàn toàn nắm giữ quyền lực của Kiếm Trủng, thế nhưng bọn họ lại không hề yên lòng.
Đồng thời Lâm Hạ vương triều lại không dám đuổi tận giết tuyệt Lăng gia, nguyên nhân rất đơn giản, đạo thống mà Kiếm Thánh sáng lập không chỉ có Kiếm Trủng.
Ban đầu Kiếm Thánh trở thành thủy tổ Vạn Thống, sau này hắn đăng phong tạo cực, thành tựu thủy tổ Tiên Thống, đã sáng lập đạo thống thứ hai ở Tiên Thống Giới.
Thử nghĩ mà xem, nếu như Lâm Hạ vương triều tàn sát con cháu Lăng gia, một khi tin tức này truyền lên Tiên Thống Giới thì nói không chừng ở Tiên Thống Giới sẽ có người báo thù cho Lăng gia, khi đó cả Lâm Hạ vương triều cũng không đủ cho người của Tiên Thống Giới tiêu diệt.
Quan trọng hơn là, có đồn đãi rằng Kiếm Thánh vẫn chưa chết, vẫn còn sống trên đời. Cũng chính vì vậy, cho dù Lâm Hạ vương triều có một triệu lá gan thì cũng không dám đuổi tận giết tuyệt Lăng gia.
Còn phần Lăng gia xuống dốc, đây là chuyện mà không ai có thể nói gì, bởi vì đây là do Lăng gia không cố gắng.
Tốc độ của Hương Tượng rất nhanh, nháy mắt đã bắt kịp thuyền lớn, đám người Hạ quận chúa trên thuyền lớn cũng lập tức nhìn thấy Lý Thất Dạ cùng Lăng Tịch Mặc.
Nhìn thấy Lý Thất Dạ cùng Lăng Tịch Mặc cưỡi Hải Tượng, Hạ quận chúa hừ lạnh một tiếng. Nàng là Kiếm Trủng quận chúa, thế nhưng lại chỉ có thể ngồi thuyền lớn mà thôi.
Bây giờ con tiện nhân Lăng gia lại cùng một tên tiểu bối vô danh cưỡi Hương Tượng, nàng không khó chịu trong lòng làm sao mà được?
- Ái ui, đây chẳng phải là Lăng gia muội muội hay sao. Làm sao, cám dỗ được một gã đàn ông có tiền sao?
Hạ quận chúa mặt mày cười tươi rói, nói rằng:
- Thời buổi này nha, chỉ cần buông thả một chút là sống tốt. Người nghèo một chút, xấu một chút cũng không sao, chỉ cần cởi váy ra thì cái gì cũng có, sẽ có rất nhiều nam nhân bị cám dỗ.
- Há, không sai, đúng là như vậy.
Không ít đệ tử Kiếm Trủng ngồi chung thuyền lớn với Hạ quận chúa ồn ào cười lớn.
Bị đám người Hạ quận chúa cười nhạo như vậy, nhục nhã như vậy, Lăng Tịch Mặc nóng mặt, cực kỳ tức giận. Nàng run cầm cập chỉ tay vào đám người Hạ quận chúa, nói rằng:
- Ngươi... các ngươi nói vớ vẩn. Ta... ta với Lý công tử không có gì cả.
- Đương nhiên là không có chuyện gì rồi.
Hạ quận chúa lập tức cười duyên, ánh mắt quyến rũ như hoa đào, cười nói:
- Đối với một số nữ nhân thì lên giường đâu phải là chuyện, chỉ là chuyện nhỏ như con thỏ mà thôi.
- Ngươi... ngươi... ngươi...
Lăng Tịch Mặc chỉ ngón tay vào Hạ quận chúa, run lẩy bẩy hơn nửa ngày, nói không ra lời. Nàng tức giận sắp khóc, nhưng đạo hạnh của nàng nông cạn, không thể làm gì đám người Hạ quận chúa.
"Rầm"
Lúc này Hương Tương vung móng, đập xuống thật mạnh, nhấc lên sóng lớn, đánh thuyền lớn lung lay không ngừng.
- Cẩn thận.
Đám người Hạ quận chúa trên thuyền lớn lập tức biến sắc, quát lớn một tiếng, nắm lấy mép thuyền thật chặt.
- Tiểu tử, ngươi muốn làm gì hả.
Vất vả ổn định lại, Hạ quận chúa lập tức cáu giận quát lên, tức giận trợn nhìn Lý Thất Dạ.
Đây là Lý Thất Dạ điều khiển Hương Tượng vung móng, suýt nữa lật tung con thuyền của bọn họ.
- Chỉ là cảnh cáo mà thôi.
Lý Thất Dạ hời hợt nói rằng:
- Tiếp tục vạ miệng nữa thì sẽ để cho các ngươi chết không có chỗ chôn.
- Làm càn.
Nghe Lý Thất Dạ nói như vậy, không ít đệ tử Kiếm Trủng trên thuyền lớn giận dữ quát lớn, căm tức nhìn Lý Thất Dạ, thậm chí còn có người đã rút kiếm.
- Tiểu tử, ngươi có biết bổn quận chúa là ai chăng? Ta chính là Kiếm Trủng quận chúa, Kiếm Tôn chính là sư huynh của ta. Ngươi dám đối đầu với ta, sợ rằng ngay cả trưởng bối của ngươi cũng không che chở ngươi nổi...
Hạ quận chúa quát lạnh, cáo mượn oai hùm.
"Rầm"
Hương Tượng lại nện móng, sóng lớn cuốn tới, chớp mắt nâng thuyền lớn lên cao, đám người Hạ quận chúa sợ tới nỗi liên tục rít gào, sắc mặt trắng tái.
- Ngươi.. ngươi... ngươi thật là to gan.
Lúc này Hạ quận chúa sợ tái mặt, còn đệ tử Kiếm Trủng thì không dám lên giọng nữa, cũng bị hù phát khiếp.
"Đùng đùng, đùng đùng, đùng đùng..."
Ngay lúc này, sấm chớp thình lình đánh xuống, bầu trời tức thì bị mây đen giăng phủ, tạo thành vòng xoáy.
- Cẩn thận, bão táp tới rồi, giữ tay thật chặt.
Mây đen đột nhiên kéo tới khiến mọi người cảm thấy không ổn, ở đằng trước có tu sĩ quát lớn.
"Đùng, đùng, đùng"
Tiếng nổ đùng đoàng vang bên tai không dứt. Bão táp nói tới là tới, nháy mắt sóng lớn ngợp trời, cuồng phong gào thét, sóng to gió lớn lập tức xuất hiện trước mặt mọi người.
- Không...
Lúc này, có tu sĩ cưỡi cá vàng đi ở phía trước không thể ôm vững cá vàng của mình, bị bão táp nhấc lên cao, khi rơi xuống dưới sông thì lập tức biến mất không còn tung tích.
Đây không phải là nước sông bình thường, một khi rơi xuống con sông này thì sẽ không trở lại được nữa.
- Cẩn thận, ngồi vững vào.
Có người đạo hạnh cao cường, ngồi trên lưng hải quy, như thể hợp thành một thể với hải quy, mặc cho sóng lớn cuốn trào thì cũng không thể hất bay bọn họ được.
- Nắm thật chặt, đừng buông tay.
Lúc này đám người Hạ quận chúa cũng quát lớn. Nhìn thấy bão táp đánh tới, đám người Hạ quận chúa quát lên. Từng con sóng đánh tới, nhấc cao con thuyền của bọn họ, thế nhưng thuyền lớn vẫn vững chải.
- Tiểu tử, sau khi lên bờ nhất định sẽ tính sổ với ngươi.
Khi sóng lớn đánh tới, Hạ quận chúa vẫn không nhịn nổi mà gào thét với Lý Thất Dạ. Nàng nuốt không trôi cục tức này.
- Cút!
Lý Thất Dạ chỉ nhìn lướt qua nàng, Hương Tương nhấc giò thật cao rồi đạp xuống, đạp thẳng lên đầu sóng. Chỉ nghe một tiếng "ầm" vang lên, sóng lớn nhấc lên trùng điệp, hất con thuyền lên thật cao, chớp mắt bị hất văng đi xa, chớp mắt bị hất vào sóng bão, biến mất không thấy, cũng không biết là sống hay đã chết. Nếu như con thuyền của bọn họ bị lật thì bọn họ chắc chắn phải chết.