Mục lục
Đế Bá
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thế nhưng chuyện tới bây giờ đã trở thành kết cục chắc chắn. Cho dù Mã Minh Xuân có hối hận đi chăng nữa thì cũng vô dụng, tất cả đã xong rồi, không có cơ hội làm lại từ đâu, không có cơ hội chọn lại lần nữa.

Lúc này, Mã Minh Xuân có hối hận muôn lần thì cũng không thể làm gì được, tất cả đã trở thành kết cục chắc chắn.

- Tội ác nha.

Có lão tổ đại giáo thấy vậy, cảm khái rằng:

- Vì dục vọng cá nhân mà hủy diệt toàn bộ quân đoàn, Mã Minh Xuân là tội nhân của Cửu Bí đạo thống nha.

Mọi người không ai nói gì. Chuyện đến nước này, là do Mã Minh Xuân giéo gió gặp bão.

Mã Minh Xuân quỳ xuống đất, khóc không thành tiếng. Trước đó hắn mất con trai độc nhất, bây giờ lại mấy trăm vạn huynh đệ theo hắn vào sinh ra tử. Bọn họ giao tính mạng cho hắn, vô cùng tin tưởng hắn.

Ở ngoài Binh Trì thế gia, hắn vừa ra lệnh, trăm vạn huynh đệ lập tức theo hắn phản chiến, thảo phạt tân hoàng. Hôm nay, hắn cũng vừa ra lệnh, trăm vạn huynh đệ lập tức theo hắn quyết chiến đến cùng với tân hoàng.

Nếu như ở ngoài Binh Trì thế gia phản chiến còn có thể nói là vì tương lai của quân đoàn, thì hôm nay quyết chiến đến cùng với tân hoàng là vì dục vọng cá nhân của hắn.

Mặc dù vậy, trăm vạn huynh đệ của quân đoàn Trung Ương vẫn ủng hộ hắn, nghe theo hắn, giao tính mạng cho hắn. Nhưng mà, hắn lại vì dục vọng cá nhân của mình mà khiến cho trăm vạn huynh đệ mất mạng ở chỗ này, tất cả đều bị tan vỡ thành sương máu, thi cốt không còn.

Có thể nói Mã Minh Xuân không còn mặt mũi đối mặt với trăm vạn huynh đệ đã chết, cảm thấy xấu hổ với lòng tin của bọn họ, cũng cảm thấy xấu hổ với thân nhân của bọn họ, là hắn hại chết mọi người.

- Trời gây nghiệt, có thể sống. Tự gây nghiệt, không thể sống.

Lý Thất Dạ lãnh đạm nhìn Mã Minh Xuân, nói.

- Giết ta đi, giết ta, có bản lãnh thì giết ta...

Mã Minh Xuân ngước mặt lên, mặt đầy nước mắt. Hắn gầm thét với Lý Thất Dạ.

Lúc này hắn một lòng muốn chết. Đối với hắn, còn sống là chuyện không sao chịu nổi. Chết, trái lại là giải thoát.

- Tới nước này rồi mà còn cho rằng ta sẽ tha cho ngươi à.

Lý Thất Dạ cười nhạt, nói chậm:

- Mặc dù ta rất muốn nhìn thấy ngươi sống trong đau đớn suốt cả cuộc đời, thế nhưng lúc này ta không có thời gian rãnh rỗi như vậy. Người đáng chết, giết không tha!

Nói tới đây, Lý Thất Dạ vươn ngón tay, chỉ thấy đầu ngón tay của hắn khí xám lượn lờ, chính là nguyền rủa vừa nãy.

Lúc này Lý Thất Dạ búng nhẹ ngón tay, khí tức ác độc chui ngay vào trong trái tim của Mã Minh Xuân.

- A...

Mã Minh Xuân đau đớn hét lên, đau tới mức khuôn mặt vặn vẹo. Thế nhưng hắn không lăn lộn trên mặt đất, mà là ưỡn thẳng người thừa nhận đau đớn.

Đối với hắn, đau đớn này là sự trừng phạt, đau đớn này giúp hắn giảm bớt cảm giác tội lỗi.

Tiếng thiêu đốt "tư tư tư..." vang lên. Mặc dù tiếng này rất nhỏ, thế nhưng tiếng la hét của Mã Minh Xuân lại không cách nào lấn át nó.

Trong tiếng "tư tư tư", lồng ngực của Mã Minh Xuân bắt đầu cháy, lồng ngực biến thành màu xám, hơn nữa cơn cháy này còn tiếp tục lan rộng, muốn đốt rụi toàn thân hắn.

- A...

Tiếng hét đau đớn chói tai của Mã Minh Xuân vang dài.

Tất cả mọi người đều nhìn Mã Minh Xuân thừa nhận đau đớn, tất cả mọi người đều nghe tiếng hét đau đớn chói tai của Mã Minh Xuân.

Thứ này vốn đốt Lý Thất Dạ, bây giờ lại đốt Mã Minh Xuân, để Mã Minh Xuân thừa nhận cảm giác đau đớn khủng khiếp này.

Thế nhưng không ai đồng tình Mã Minh Xuân, tất cả đều do hắn gieo gió gặt bão. So với toàn bộ quân đoàn bị hủy diệt, so với trăm vạn sinh mệnh nháy mắt tan biến thì Mã Minh Xuân đau đớn một chút có đáng là gì?

Tất cả đều do chính tay Mã Minh Xuân tạo thành, thứ nguyền rủa độc ác này cũng do một tay Mã Minh Xuân bồi dưỡng. Mã Minh Xuân rơi vào tình cảnh hôm nay, căn bản không đáng được đồng tình. Huống chi Mã Minh Xuân thừa nhận đau đớn chính là đang giải thoát, là đang giảm bớt cảm giác tội lỗi trong lòng hắn.

- A...

Sau cùng, một tiếng hét thảm thiết quanh quẩn bầu trời. Chân mệnh của Mã Minh Xuân đã bị đốt rụi, lúc này, hắn đã chết hoàn toàn.

Thân thể của Mã Minh Xuân cũng bị nguyền rủa đốt thành tro, một trận gió nhẹ thổi qua, thân thể của Mã Minh Xuân hóa thành tro bụi, nháy mắt bay tứ tán, tan biến vào thiên địa.

Khi tro bụi tan biến vào thiên địa thì tất cả mọi thứ đều biến mất, Mã Minh Xuân tựa như chưa từng tồn tại trên thế gian.

Nhất thời, thiên địa trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người không dám thở mạnh, ngơ ngác nhìn màn này, không dám nói gì.

Cuối cùng, Lý Thất Dạ chỉ ngón tay, thánh quang bừng sáng, chỉ nghe một cái "tách", nguyền rủa ác độc thiêu cháy Mã Minh Xuân cũng bị tịnh hóa ngay lập tức, nguyền rủa ác độc bị tiêu diệt hoàn toàn.

Lúc này thánh quang trên người Lý Thất Dạ từ từ tan biến. Hắn lại ngồi xuống hoàng tọa, hai chân gác trên án, vẫn cứ hời hợt như cũ.

Hắn vẫn là một người bình thường tới mức không thể bình thường hơn. Lúc này, hắn như trở lại làm hôn quân, một tên hôn quân hoang dâm vô đạo.

Thế nhưng bây giờ làm gì có ai dám xem thường hắn? Thậm chí khi mọi người ngước mặt nhìn hắn thì còn chẳng dám thở mạnh, sợ ảnh hưởng tới hắn, như thể như vậy là mạo phạm hắn.

Lúc này Tần Kiếm Dao buông tiếng thở dài. Đúng như suy đoán của nàng, đại thế đã định, tất cả đều thành kết cục chắc chắn. Mã Minh Xuân chẳng qua chỉ tìm đường chết mà thôi, hắn chống lại, hắn giãy dụa, đều không hề có tác dụng, căn bản không thể nhấc nổi sóng gió.

- Mọi người còn có gián ngôn gì không?

Lý Thất Dạ lười biếng nhìn tất cả mọi người đang có mặt ở đây, yếu ớt nói.

Lúc này chân hắn gác trên hoàng kim án, dáng vẻ y như một tên hôn quân. Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy thì mọi người rất khó tin rằng tên nam nhân yếu ớt lười biếng này lại là tồn tại khủng bố lên gối giết chết Thang Hạc Tường, một chân giết chết Mã Minh Xuân, một chiêu tiêu diệt trăm vạn đại quân.

Nếu như không nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi mà nhìn thấy dáng vẻ mơ màng lúc này của Lý Thất Dạ. Nói hắn là hôn quan, ai cũng tin răm rắp.

Lúc này mọi người nín thở, không ai dám nói gì. Không ai dám nói "không", không ai dám lên tiếng. Ngay cả trăm vạn đại quân của quân đoàn Trung Ương nói diệt là diệt, ngay cả Chân Thần bất hủ như Mã Minh Xuân cũng không đỡ nổi một chiêu.

Như vậy những người như bọn họ chẳng qua chỉ là sâu kiến dưới chân tân hoàng mà thôi. Chỉ cần hắn nhấc nhẹ bàn chân thì đã có thể nghiền nát hết tất cả bọn họ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK