Lúc này Lý Thất Dạ đang nhìn một cô gái, cô gái này mặc quần áo bó sát, tôn lên dáng người cực kỳ nóng bỏng của nàng.
Dáng người của cô gái này cực kỳ nóng bỏng, cặp ngực cao cút, vô cùng to lớn, không cần nhìn thì cũng đoán được khi dùng tay bóp lấy thì sẽ cảm thấy nặng trình trịch. Thân hình mềm mại thì uốn lượn như rắn nước, phong tình vạn chủng.
Đồng thời, bên trên đôi chân ngọc ngà thon dài là bờ mông đẫy đà, khiến người ta vừa thấy đã muốn cầm lấy xoa nắn, thậm chí còn khiến người ta kích động muốn quất roi chúng.
Quần áo mặc trên người cô gái này được may bởi thợ may có tiếng ở Quát Thương thành, vả lại ở trước ngực của nàng thắt một tấm huy chương gia tộc, để người ta vừa nhìn thì biết ngay cô gái này không giàu thì cũng sang.
Mặt khác bên cạnh cô gái này có mấy tên thanh niên xoay quanh, giống như "chúng tinh phủng nguyệt". Nhìn kỹ thì những người này đều có tu hành bất phàm, đều xuất thân từ danh môn.
Lý Thất Dạ mỉm cười, đi tới, "đùng" một cái, một cái tát vỗ mạnh lên bờ mông xinh đẹp đó, nhào nặn thịt mông phì nhiêu no đầy.
- A...
Thình lình bị đánh lén, bị một nam tử xa lạ đưa tay sờ mó, cô gái vóc người nóng bỏng sợ hãi nhảy cửng lên, nhảy sang một bên. Nàng mặt mày trắng tái, xoay người lại nhìn chằm chằm Lý Thất Dạ.
Những người khác trên đường cái đều bị cảnh tượng này hù giật mình, bởi vì nơi này là Quát Thương thành, có ai mà dám làm xằng làm bậy chứ.
Còn phần Trương Giáp Đệ đi theo Lý Thất Dạ, nhìn thấy Lý Thất Dạ đùa giỡn mỹ nữ bên đường, hắn không khỏi cười khổ. May mà đã che mặt già, bằng không thì không biết nên giấu mặt già vào đâu cho phải.
Dù sao, theo Trương Giáp Đệ, muốn hắn đại sát tứ phương thì hắn không hề có áp lực. Nhưng muốn hắn đi theo thiếu niên hư Lý Thất Dạ đùa giỡn phụ nữ, làm chó săn của thiếu niên hư thì hắn cảm thấy áp lực rất lớn.
Bản thân cô gái này xuất thân bất phàm, bên đường bị nam tử đùa giỡn, nàng lập tức bùng bùng lửa giận.
Những thanh niên đi cùng cô gái này xoay người lại, hai mắt lạnh lẽo. Bọn họ đang muốn làm hộ hoa sư giả, bây giờ có người mù dâng tới cửa, đúng là cho bọn họ có cơ hội được thể hiện trước mắt mỹ nhân đây mà.
- Này, cô nàng, vui vẻ với bổn thiếu gia được không?
Lý Thất Dạ hai tay khoanh ngực, dáng vẻ ông đây là đệ nhất thiên hạ. Lúc này Lý Thất Dạ hai mắt nhìn trời, dáng vẻ hệt như một thiếu niên hư khỏng chuyên môn chiếm đoạt con gái nhà lành.
Trương Giáp Đệ cười khổ. Hắn không biết đây là bản tính của Lý Thất Dạ, hay là chỉ đùa giỡn cho vui. Vừa rồi Lý Thất Dạ không phải như thế này, thế nhưng trong nháy mắt lại biến thành ác thiếu trụy lạc.
- Thứ không biết sống chết!
Ngay lúc này, mấy thanh niên bên cạnh mỹ nữ giận dữ. Đây đúng là cơ hội để bọn họ trình diễn anh hùng cứu mỹ nhân mà!
Còn Lý Thất Dạ thì chính là vai phản diện, nói cách khác, thiếu niên hư hỏng như vậy luôn luôn không có kết cuộc tốt, sẽ bị anh hùng cứu mỹ nhân đánh một trận tơi tả, thậm chí có thể mất luôn cả tính mạng.
- Chết sống là gì?
Lý Thất Dạ khoanh tay trước ngực, liếc xéo những thanh niên này, nói rằng:
- Đám tiểu tử các ngươi, biết thời thì cút xéo cho bổn thiếu gia, đừng làm hư chuyện tốt của bổn thiếu gia. Bằng không, bổn thiếu gia sẽ giẫm chết các ngươi!
Lúc này Lý Thất Dạ chẳng phải chỉ là thiếu niên hư nữa, mà hơn nữa còn là kẻ chuyên cướp đoạt con gái nhà lành.
Trị an của Quát Thương thành luôn nghiêm nghặt, dưới sự thống trị của Thái Thanh Hoàng, căn bản không ai dám hung hăng lớn mật như thế.
Đám thanh niên lửa giận ngút trời, nhìn chằm chằm Lý Thất Dạ, ánh mắt lộ ra sát cơ, có thanh niên nhào tới, muốn giáo huấn Lý Thất Dạ một trận.
Thế nhưng mỹ nữ vóc người nóng bỏng ngăn cản hắn lại, bước tới trước, nhìn chằm chằm Lý Thất Dạ, ánh mắt lạnh lẽo, nói lạnh lùng:
- Ngươi có biết bổn cô nương là ai không?
- Không biết.
Lý Thất Dạ khoanh tay trước ngực, ngạo nghễ nói rằng:
- Quát Thương thành, không, Cửu Bí đạo thống đều là thiên hạ của bổn thiếu gia, cho dù ngươi có là con gái của thiên hoàng lão tử thì hôm nay bổn thiếu gia cũng muốn ăn nằm với ngươi! Bé gái, mau đi theo bổn thiếu gia, chờ sau khi hầu hạ bổn thiếu gia thỏa mãn, nói không chừng sẽ ban thưởng cho ngươi!
Lời này vừa thốt, hai bên đường phố có không ít người đứng lại xem trò vui, không ít người chỉ chỉ chỏ chỏ.
Đôi mắt của mỹ nữ vóc người nóng bỏng toát lên lửa giận, lộ ra sát cơ, lạnh giọng nói rằng:
- Thứ không biết sống chết, hôm nay bổn cô nương không đánh tan xương nhà ngươi thì bổn cô nương không gọi là La Kỳ!
- Thật sao?
Lý Thất Dạ cười nói:
- Thế nhưng ta càng muốn nhìn thấy bản lĩnh trên giường của ngươi hơn. Bé gái, tới đây đi nào.
Nói xong thì đưa tay chộp tới bộ ngực mềm mại của mỹ nữ.
Mỹ nữ đang giận dữ, thế nên lồng ngực phập phồng, bộ ngực mềm mại cũng phập phồng lên xuống. Cảnh tượng này quá mê hoặc lòng người.
- Đồ không biết sống chết.
Cô gái tên La Kỳ lạnh mắt, "keng", lợi kiếm ra khỏi vỏ, chém thẳng tới bàn tay của Lý Thất Dạ.
Lúc này, La Kỳ không chặt đứt hai tay của Lý Thất Dạ thì lửa giận trong lòng nàng khó mà tiêu tan. Vì vậy ra tay rất vô tình, kiếm nặng như núi chém thẳng tới.
Mọi người nhìn thấy đạo hạnh của thiếu niên hư Lý Thất Dạ nông cạn tới mức có thể cho qua, cảm thấy rằng chặt tay của hắn là do hắn có tội nên phải vậy.
Nhìn thấy kiếm của La Kỳ chém xuống, những thanh niên khác cười gằn. Theo bọn họ thấy, kiếm của La Kỳ chắc chắn sẽ chặt đứt hai tay của Lý Thất Dạ, chắc chắn sẽ máu me đầm đìa. Lúc này bọn họ dường như đã nhìn thấy cảnh Lý Thất Da đau đớn kêu ren.
Mặc kệ Lý Thất Dạ là người như thế nào thì Trương Giáp Đệ cũng sẽ không để hắn bị thương, cho dù chỉ là một cong lông thì cũng không thể. Vì vậy khi kiếm của La Kỳ chém tới cánh tay của Lý Thất Dạ thì Trương Giáp Đệ búng nhẹ ngón tay.
"Keng", trường kiếm của La Kỳ nát vụn thành vô số mảnh thiết rơi xuống mặt đất.
- A...-
La Kỳ sợ hãi hét lên, bởi vì bàn tay của Lý Thất Dạ đã bóp lấy bộ ngực đẫy đà của nàng, không hề thương hương tiếc ngọc ngắt nhéo một cái, dọa La Kỳ đầu óc trống rỗng. Nàng lớn đến từng này, đã bao giờ bị người khác cợt nhả như vậy chứ. Huống chi còn là bị một người đàn ông xa lạ cợt nhả trước mặt mọi người như thế này nữa.