Lý Thất Dạ lạnh lùng liếc nhìn đám người đang cười nhạo, Nam Hoài Nhân ở bên cạnh thấy vậy thầm đổ mồ hôi lạnh lo lắng cho bọn họ. Người khác có thể không biết nhưng hắn lại cực kỳ rõ ràng: Lý Thất Dạ tuyệt đối là dạng giết người không chớp mắt, ngay cả Đỗ Viễn Quang, Từ Huy đều bị hắn phanh thây tại chỗ, đám sư huynh đệ này tính là thứ gì.
Lúc này, một vị đệ tử đời thứ hai phụ trách đăng ký nhíu lại lông mày, khuyên nhủ Lý Thất Dạ:
- Mấy thứ võ kỹ này, nên đọc lướt qua rồi dừng, đừng tập trung nhiều quá.
Đối với hảo ý của vị đệ tử này, Lý Thất Dạ cười cười, chậm rãi nói:
- Môn công pháp tu luyện đầu tiên của ta là Kỳ Môn đao thuật, là một loại võ kỹ, uy lực của nó cũng rất lớn đấy, nói không chừng ta mà luyện hết mấy trăm môn võ kỹ thì sẽ vô địch thiên hạ không chừng.
Lý Thất Dạ trả lời như vậy liền dẫn tới đám người ở đây cười to, có đệ tử lên tiếng:
- Mấy trăm môn võ kỹ chưa chắc vô địch thiên hạ nhưng nếu ngươi luyện mấy trăm vạn môn võ kỹ thì chắc thật sự sẽ vô địch thiên hạ a.
Vị đệ tử phụ trách đăng ký lắc đầu, trầm giọng nói:
- Vớ vẫn, võ kỹ chỉ là đường rẽ. Nếu muốn học thì chỉ cần tinh thông một hai môn là được, học hơn trăm môn võ kỹ chỉ có lãng phí tinh lực, xao nhãng việc tu hành!
- Tiểu sư thúc, hắn căn bản không nhận lòng tốt của ngài, cứ bỏ mặc hắn đi, đừng tốn sức khuyên bảo làm gì!
Một vị đệ tử đời thứ ba cười nói:
- Rác rưởi ăn hại thì mãi là rác rưởi ăn hại, bùn nhão không xây được tường, không chừng lại nghĩ ngài đang lừa gạt hắn.
Mọi người ai cũng không thèm ngó tới võ kỹ, căn bản không có bất kỳ tu sĩ nào đi luyện mấy thứ này, vậy mà bây giờ Lý Thất Dạ lại một hơi muốn hơn trăm loại. Trong mắt người khác, hắn hoàn toàn là một kể đần.
Đương nhiên, nếu như Lý Thất Dạ đã cố ý muốn mượn thì vị đệ tử hảo tâm kia cũng sẽ không ngăn cản tiếp, quay lại tiếp tục đăng ký cho Lý Thất Dạ.
Lúc Lý Thất Dạ xuất ra cuốn bí kíp thứ hai, vị đệ tử này mới gật nhẹ rồi nói:
- Vậy mới đúng, ngươi chọn môn công pháp này không tệ, "Côn Bằng Tiểu Ý Lục Thức" là mạt kỹ của một môn Đế thuật trong Tẩy Nhan Cổ Phái chúng ta, dù chỉ là mạt kỹ nhưng vẫn có chút huyền ảo, cường đại.
Mà vị hộ pháp trấn thủ ngồi một bên cũng gật đầu, mở miệng:
- Ngươi nên chú tâm tu luyện môn công pháp này, đừng phụ uy danh của nó, "Côn Bằng Tiểu Ý Lục Thức" là mạt kỹ của Đế thuật "Côn Bằng Lục Biến". Nếu như ngươi đã tu luyện xong môn công pháp này thì trong tương lai, lúc ngươi có cơ hội tu luyện "Côn Bằng Lục Biến", nó sẽ giúp ngươi dựng trụ cột rất tốt, làm chơi ăn thật.
Nghe được những lời này, các đệ tử khác không nhịn được hâm mộ, ghen ghét, đây chính là Đế thuật nha, dù chỉ là mạt kỹ cũng cường đại hơn rất nhiều công pháp bình thường. Cho dù là Đại Hiền thuật cũng không thể so sánh với nó.
- Hừ, một tên ăn hại mà thôi, Đế thuật huyền bí như vậy, quản chi "Côn Bằng Tiểu Ý Lục Thức" chỉ có sáu kiểu, cả đời hắn cùng đừng mơ tu luyện thành công.
Có đệ tử ghen ghét lên tiếng, trong lời nói chứa đầy sự khinh thường.
.
Cũng có đệ tử không phục, nhịn không được nói:
- Hắn dựa vào cái gì mà được tu luyện Đế thuật!
Đương nhiên những đệ tử này ở dưới ánh mắt ác liệt của vị hộ pháp chỉ có nước ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Lý Thất Dạ cầm mệnh lệnh do chính sáu vị trưởng lão thừa nhận. Trừ phi bọn hắn muốn nghi vấn quyết định của sáu vị trưởng lão, nếu không thì chỉ có thể đứng đó hâm mộ Lý Thất Dạ mà thôi.
Lý Thất Dạ lấy ra bản bí kíp cuối cùng, quyển bí kíp này cực kỳ cũ kỹ, không biết đã trải qua bao nhiêu năm tháng, cũng không biết nó được chế tạo từ loại chất liệu gì mà tuy đã bị lật đi lật lại vô số lần vẫn không có một điểm hủy hoại.
- Nguyệt Qua Dương Luân Công!
Vị đệ tử phụ trách đăng ký nhìn thấy môn công pháp này, liền liếc nhìn Lý Thất Dạ, sau đó lại nhìn về phía vị hộ pháp kia.
Mà vị hộ pháp trấn thủ ở đây bất giác nhíu lại lông mày.
- Nguyệt Qua Dương Luân Công.
Có người đệ tử nghe được tên này, lạnh lùng nói:
- Lại một tên ngốc muốn học cấp tốc, tu luyện đạo pháp, trên thế gian làm gì có chuyện học cấp tốc!
- Hắc, người ta muốn một đêm trở thành thiên tài mà.
Có đệ tử chua xót tiếp lời:
- Hắc, cho dù hắn tu luyện Nguyệt Qua Dương Luân Công đi nữa cũng không thể trong vòng một đêm trở thành vô địch. Thiên tài với rác rưởi là do trời định đấy, cho dù rác rưởi có học tập bất luận công pháp cấp tốc nào cũng sẽ không thành thiên tài!
- Tốt nhất không nên tu luyện môn pháp thuật này, nó cuối cùng sẽ hại ngươi.
Vị hộ pháp này lắc đầu khuyên can:
- Mặc dù giai đoạn đầu của môn pháp thuật này có thể giúp ngươi tăng tốc tu hành, nhưng dựa vào thọ luân cấp Phàm của ngươi, tối đa cũng chỉ có thể dừng ở cảnh giới Tráng Thọ, còn về sau thì ngươi cũng không thể tu luyện pháp thuật này đến cảnh giới tiếp nữa. Trong tông môn năm đó có một vị thiên tài có thọ luân cấp Thánh, cuối cùng cũng dừng lại ở cảnh giới Thiên Nguyên, hại bản thân bỏ qua thời gian tu luyện tốt nhất.
Nguyệt Qua Dương Luân Công rất nổi danh ở Tẩy Nhan Cổ Phái, bởi vì tu sĩ có thể tu luyện rất nhanh, trong giai đoạn đầu: nó dùng huyết khí kéo lực lượng sinh mệnh, để đạo hạnh tăng mạnh, nhưng đến một cảnh giới nào đó, do đạo hạnh tăng cường mà huyết khí đình trệ không thể kéo công pháp được nữa, việc tu luyện cũng trở nên vô cùng khó khăn, thậm chí không thể nào bước vào cảnh giới tiếp theo.
Cho nên, Nguyệt Qua Dương Luân Công được gọi là công pháp học cấp tốc, nhưng cũng có tên khác là công pháp phế nhân, không ít thiên tài muốn thử nhưng đều thất bại.
- Đa tạ hộ pháp chỉ điểm, ta tự dừng đúng mực.
Đối với lời khuyên của vị hộ pháp, Lý Thất Dạ chỉ cười mà không thèm để ý.
Thấy Lý Thất Dạ ngu ngốc không nghe, vị hộ pháp này hừ một tiếng, tiếp tục nhắm mắt lại, chẳng nói một lời. Trong mắt của hắn, Lý Thất Dạ chỉ là tên rác rưởi có Phàm Thể, Phàm Luân và Phàm Mệnh mà thôi, hắn chẳng muốn phí nhiều lời. Nếu như tư chất của Lý Thất Dạ cực tốt thì hắn nhất định sẽ không cho phép Lý Thất Dạ tu luyện nó.
Cuối cùng, Lý Thất Dạ ở trong sự cười nhạo của đám đệ tử đem đi một đống bí kíp, Nam Hoài Nhân cũng vội vàng giúp đỡ Lý Thất Dạ chuyển về ngọn Cô Phong.
Thời điểm bọn hắn về đến nơi, sắc trời cũng không còn sớm, Lý Thất Dạ liền nói:
- Ngày mai lại đi chọn bảo khí a.
Nam Hoài Nhân cũng liền đồng ý, hắn không rõ lý do Lý Thất Dạ chọn nhiều loại võ kỹ như vậy làm gì, muốn luyện hết đống này cũng phải mất ba đến năm năm, rõ ràng là lãng phí thời gian. Bất quá, thấy Lý Thất Dạ tựa như đã tính trước, Nam Hoài Nhân cũng không nói nhiều, hắn liền nói ra:
- Nhiều bí kíp như vậy, để ngày mai ta hướng ngoại vụ đường xin một cái túi càn khôn cho sư huynh, cũng thuận tiện cho sư huynh đi lại.
Lý Thất Dạ gật nhẹ, cũng không trả lời, lúc Nam Hoài Nhân sắp đi, Lý Thất Dạ lại hỏi:
- Vị đại đệ tử ở Tàng Kinh Các tên là gì?
Nam Hoài Nhân vội trả lời:
- Khuất Đao Ly, vốn là đệ tử đời thứ ba giống chúng ta nhưng thiên phú của hắn rất tốt, lại nguyện ý ở lại Tàng Kinh Các nên được tấn thăng làm đệ tử đời thứ hai.
Lý Thất Dạ lại nở nụ cười không nói gì nữa, lúc này Nam Hoài Nhân mới cáo từ rời đi.
Sau khi Nam Hoài Nhân rời đi, Lý Thất Dạ đóng lại cửa tiểu viện, chuẩn bị giấy bút, đem toàn bộ một trăm hai mươi quyển võ kỹ bí kíp mở ra, sắp xếp theo thứ tự không ai xem hiểu.
Thần thái Lý Thất Dạ nghiêm túc chăm chú, sau khi xếp xong toàn bộ, mở ra tờ đầu tiên của mỗi quyển, ghi lại một chữ từ trong đó rồi lại mở ra tờ thứ hai của mỗi quyển...
Mỗi một bước Lý Thất Dạ đều làm cực kỳ cẩn thận, vì bây giờ trên đời này không có ai ngoại trừ hắn biết rõ những quyển sách thuộc các phạm trù "Tổng cương võ kỹ", "Tạp thuật võ kỹ" và “Da sắt gân đồng” này lại cất giấu bí một mật động trời do chính tay hắn giấu vào đây.
Nếu như hỏi công pháp gì mạnh nhất trên thế gian? Thế nhân đều sẽ không chút do dự trả lời là Thiên Mệnh Bí Thuật! Mỗi một thời đại Tiên Đế thừa nhận Thiên Mệnh đều sẽ sáng tạo ra Thiên Mệnh Bí Thuật của riêng mình. Nó là bí thuật câu thông với Thiên Mệnh, nối thẳng với trời xanh, cực kỳ cường đại.
Trên thế gian chỉ sợ không ai nghĩ ra công pháp còn mạnh mẽ hơn Thiên Mệnh Bí Thuật, hoặc chỉ có người từ thời đại cực kỳ cổ xưa mới biết được.
Nếu có công pháp đó, như vậy chỉ còn có Thiên Thư của Cửu Đại Thiên Thư.
Ở thời Hoang Mãng, đã từng có một truyền thuyết: lúc trời đất còn chưa mở mang, Càn Khôn như trứng gà, Hỗn Độn sinh Thái Sơ, Thái Sơ diễn Cửu Tự, Cửu Tự sinh Cửu Bảo, Cửu Bảo đúc ra Cửu Thư!
Cửu Thư chính là Cửu Đại Thiên Thư trong truyền thuyết, nhưng thực sự thì từ xưa đến này, chưa từng nghe nói có ai thấy qua Cửu Đại Thiên Thư, cũng chưa có ai gặp Cửu Đại Thiên Bảo.
Nhưng Lý Thất Dạ lại từng nhìn thấy qua Cửu Đại Thiên Thư. Ở thời đại Hoang Mãng, nhờ duyên phận mà Lý Thất Dạ lúc hóa thành Âm Nha thấy qua một trong Cửu Đại Thiên Thư, chính là Thể Thư. Sau đó, Lý Thất Dạ dùng vô số mưu kế, tâm huyết, trù tính mười vạn năm, gặp vô số trắc trở mới đem nó đoạt tới tay.
Nhưng cũng bởi vì Thể Thư mà hắn càng nhận được nhiều uy hiếp sinh tử, ở thời đại đó, có không biết bao nhiêu người đuổi giết hắn, ngay cả tu sĩ cấp bậc Tiên Đế đều động tâm với Thể Thư.
Sau khi nhận được Thể Thư, Lý Thất Dạ tìm hiểu ra được bí mật huyền ảo của thiên địa trong đó, nhờ vậy mà cho dù không thể tu hành nhưng Lý Thất Dạ vẫn có thực lực cực kỳ nghịch thiên.
Vì bộ Thể Thư này mà ngay cả những nhân vật vô địch như Thôn Nhật Tiên Đế, Bá Diệt Tiên Đế đều có quan hệ cực lớn với hắn, còn Minh Nhân Tiên Đế thì khỏi phải nói, vị này do chính tay hắn bồi dưỡng thành.
Dùng Minh Nhân Tiên Đế làm ví dụ, có rất nhiều người ở đời sau cho rằng Trú Thiên Thể của Minh Nhân Tiên Đế là do trời sinh, ngay cả các đời đệ tử Tẩy Nhan Cổ Phái cũng đồng ý với nhận xét này.