Hai thanh niên từ trên trời giáng xuống huyết khí dâng trào, bọn họ che trước mắt như hai thiếu niên chân thần.
Hai người này là Cự Khuyết thánh tử, Quỷ Trùng Ma Tử. Tuy vóc dáng Cự Khuyết thánh tử thấp bé nhưng khi huyết khí phun trao thì gã trông thật cao lớn, uy mãnh vô địch.
- Quỷ tộc hưng suy, người người có trách nhiệm. Là nam nhi sao có thể để một nữ nhân yếu đuối xung phong?
Cự Khuyết thánh tử trầm giọng nói:
- Lý Thất Dạ, ngươi đừng hòng hành hung!
Lý Thất Dạ nhìn Cự Khuyết thánh tử, Quỷ Trùng Ma Tử, bật cười nói:
- Như thế nào? Hai ngươi vẫn chưa đi? Cự Khuyết thánh địa, Trùng Hoàng đế thống cũng muốn quỵt nợ sao?
Cự Khuyết thánh địa, Trùng Hoàng đế thống không rút đi, có thể nói là như hổ rình mồi Lý Thất Dạ, muốn đẩy hắn vào chỗ chết. Chỉ vì giao ước nên Cự Khuyết thánh địa, Trùng Hoàng đế thống chưa ra tay.
- Giao ước là giao ước.
Quỷ Trùng Ma Tử cười âm trầm:
- Chúng ta không đụng vào báu vật chỗ này, bây giờ có thể rút đi ngay. Nhưng nếu có ai định giết đệ tử quỷ tộc, muốn hủy diệt hạt giống thế hệ trẻ thì ta la một thành viên quỷ tộc, Trùng Hoàng đế thống là đại phái quỷ tộc có trách nhiệm bảo vệ an nguy của quỷ tộc!
Cự Khuyết thánh tử cũng hiên ngang nói:
- Nếu có người làm hại quỷ tộc thì Cự Khuyết thánh địa chúng ta tuyệt đối không cho phép!
Cự Khuyết thánh tử lạnh lùng nói:
- Thần Nhiên Phượng Nữ là nữ nhân mà vì địa nghĩa, vì sự hưng xuy của quỷ tộc thậm chí không tiếc xả thân hộ tộc. Nam nhi quỷ tộc chúng ta càng nên cống hiến cho an nguy quỷ tộc, với ta thì vinh nhục cá nhân là chuyện nhỏ, hưng suy của quỷ tộc lớn hơn!
- Lý Thất Dạ, ngươi mưu hại đệ tử quỷ tộc, tuy trước đó có giao ước nhưng vì quỷ tộc, cá nhân ta được mất có là gì? Vì hưng suy, an nguy của quỷ tộc, ta sẽ không rời khỏi đây, không cho ngươi đồ át đệ tử quỷ tộc ta tại đây! Ta nhất định sẽ ngăn cản ngươi hành hung!
Cự Khuyết thánh tử dõng dạc tuyên bố:
- Ngươi cho rằng ta phá hoại giao ước cũng được, thế nhân mắng ta nói không giữ lời cũng thế. Ta chấp nhận gánh tội danh, ta thà rằng cõng bêu danh vạn cổ cũng quyết giết ngươi tại đây! Trừ hại cho quỷ tộc, bảo vệ quỷ tộc bình an!
Cự Khuyết thánh tử nói hiêng ngang lẫm liệt, cực kỳ kích động. Bộ dáng vì bảo vệ quỷ tộc mà không tiếc hết thảy của Cự Khuyết thánh tử kích động nhiều tu sĩ quỷ tộc, đặc biệt là tu sĩ trẻ tuổi.
- Chúng ta ủng hộ Quỷ Trùng Ma Tử, Cự Khuyết thánh tử! Vì ích lợi của quỷ tộc lớn nhất, cá nhân được mất có là gì?
Có tu sĩ quỷ tộc nói ngay:
- Chúng ta tuyệt đối không để âm mưu nhân tộc thành công!
Có chưởng môn, hoàng chủ xúi giục:
- Đúng vậy! Quỷ tộc không thể cúi đầu trước kẻ ác!
- Quỷ tộc chúng ta chỉ nói nghĩa với chính đạo, giữ lời với kẻ ác tàn bạo làm gì? Cái gọi là giao ước chỉ là một phần âm mưu của Lý Thất Dạ, giao ước có hại cho quỷ tộc nên bị vô hiệu!
- Đúng, giao hẹn với kẻ ác là dung dưỡng cho kẻ ác, cổ vũ kẻ ác hùng hổ hơn, đây là mưu hại quỷ tộc chúng ta!
Thoáng chốc vô số quỷ tộc hưởng ứng:
- Giao ước đó là âm mưu hại quỷ tộc chúng ta, phế bỏ, không tính!
Trong tình huống này rất nhiều đại giáo cường quốc quỷ tộc vui vẻ đồng ý. Trong ao nước có cơ duyên lớn, ai chấp nhận từ bỏ? Đặc biệt các đế thống tiên môn, bọn họ nắm chắc sẽ lấy được cơ duyên lớn, nhất là Trùng Hoàng đế thống. Mọi người làm ầm ĩ, giao ước của Cự Khuyết thánh tử, Quỷ Trùng Ma Tử với Lý Thất Dạ bị hủy bỏ, Cự Khuyết thánh địa, Trùng Hoàng đế thống được lợi nhất.
Lam Vận Trúc thấy vậy thở dài, tâm kế của Thần Nhiên Phượng Nữ quá sâu, mục đích đã thành công.
Lý Thất Dạ cẳng quan tâm, đối với hắn cá cược chỉ là tiện tay. Quỷ tộc đã đưa mặt lên cho hắn đánh thì Lý Thất Dạ vui vẻ tát mấy cái.
Có đối địch với quỷ tộc hay không thì Lý Thất Dạ chẳng cần, dù đối địch với toàn quỷ tộc hắn cũng thản nhiên.
Đối địch toàn tộc là con đường mỗi vị tiên đế phải đi. Như thiên tài nhân tộc muốn trở thành tiên đế, vào phút cuối cùng tranh thiên mệnh, tộc khác sẽ liều mạng ngăn cản. Bọn họ sẽ dốc hết sức hộ đạo cho thiên tài bản tộc, để thiên tài tộc mình trở thành tiên đế.
Không có quyết tâm chiến thiên hạ thì đừng mơ trở thành tiên đế, là người si nói mộng. Một người trở thành tiên đế không chỉ cần có đủ thiên phú, đạo tâm vô cùng vững vàng, càng phải có gan góc đối địch thiên hạ.
Đại đạo độc hành, thành tựu tiên đế vốn là việc nghịch thiên, cần can đảm lớn. Chiến 1k1 là một nhân tố trong quá trình trở thành tiên đế.
Thấy quỷ tộc dạt dào kích động, Lý Thất Dạ cười cười.
Lý Thất Dạ nhìn đám người, nói:
- Được rồi, nếu tất cả đều nói ta là kẻ xấu xa tàn ác mưu hại quỷ tộc các ngươi thì ta thích cảm giác làm kẻ ác. Quỷ tộc có giỏi thì tới đây đi, đại gia ta đứng đây chờ! Các ngươi đến mười vạn ta đồ mười vạn, các ngươi đến trăm vạn ta xử hết trăm vạn. Không phục thì tới đây, ta chờ xem quỷ tộc các ngươi có bao nhiêu nội tình!
Lý Thất Dạ rống hướng quỷ tộc:
- Đại gia ta muốn đạp lên xác quỷ tộc các ngươi đi con đường vô địch! Như thế nào, không phục? Không phục thì tới đây, dù đại hiền của các ngươi có mặt ở chỗ này thì đại gia ta cũng sẽ đồ bọn họ!
Lý Thất Dạ rống to đầy bá khí, Lam Vận Trúc cười khổ. Nàng đã thói quen Lý Thất Dạ bá khí, hắn không thèm để người thiên hạ vào mắt.
Đám tu sĩ quỷ tộc đứng ra chỉ trích Lý Thất Dạ bỗng chốc im lặng, có người mắt tròn mắt dẹt. Chưởng môn, hoàng chủ kích động lòng người bối rối không biết làm sao, điều này khác với tưởng tượng của bọn họ.
Trong cục diện này, toàn quỷ tộc tạo áp lực, đổi lại người khác sẽ lựa chọn lùi bước, thỏa hiệp, rút đi.
Nơi này có hàng trăm đại giáo cường quốc quỷ tộc cắm trại, có nhiều đế thống tiên môn. Nhất là Cự Khuyết thánh địa, Trùng Hoàng đế thống càng muốn đẩy Lý Thất Dạ vào chỗ chết.
Trong thế cục này đừng nói người trẻ tuổi, dù là cường giả thế hệ trước cũng không muốn đối địch, đắc tội với nguyên quỷ tộc. Nếu làm như vậy thì trong thiên hạ sẽ không còn chỗ dung thân.
Lý Thất Dạ không lùi bước, hắn không thỏa hiệp, càng không chạy trốn. Lý Thất Dạ hét với toàn quỷ tộc, tuyên bố đồ trăm vạn quỷ tộc. Thái độ bá khí kiêu căng làm đám quỷ tộc ngơ ngẩn. Đại nhân vật như chưởng môn, hoàng chủ không biết làm sao.
Trước mặt trăm quốc vạn giáo quỷ tộc, khiêu chiến nguyên quỷ tộc, cao giọng tuyên bố đồ trăm vạn quỷ tộc. Người này nếu không điên thì là vô địch thiên hạ. Lý Thất Dạ vừa không điên cũng không phải vô địch thiên hạ.
Thiên Luân Hồi đứng phía xa nhìn cảnh tượng này, hút ngụm khí lạnh:
- Chiến thiên hạ!
Con ngươi co rút, lòng Thiên Luân Hồi trồi lên nỗi sợ. Thiên Luân Hồi tự hỏi lòng đổi lại là gã có can đảm này không? Gã có lá gan kêu gào thiên hạ, khiêu chiến thiên hạ không?