Keng!
Một âm thanh khác vang lên, lúc này trăm vạn đại quân Kim Biến Thần Đình khoác thiết giáp lên người, trường thương trực chỉ Lý Thất Dạ, nếu Lý Thất Dạ dám vượt qua nửa bước, bọn họ sẽ tử chiến đến cùng với Lý Thất Dạ.
- Một bầy kiến hôi mà thôi.
Nhìn thấy trăm vạn đại quân Kim Biến Thần Đình thề sống chết phải bảo vệ Kim Biến Chiến Thần, Lý Thất Dạ nở nụ cười nhạt, thản nhiên nói:
- Trung tâm đáng khen.
- Lui ra!
Vào lúc này, Kim Biến Chiến Thần ngồi dưới đất quát lên một tiếng.
Trăm vạn đại quân Kim Biến Thần Đình do dự một lúc, sau đó lui sang một bên, động tác ngay ngắn đồng loạt, cả chi đội ngũ qua lại như sấm sét, không có một chút dây dưa dài dòng.
Bất cứ kẻ nào nhìn thấy cảnh này cũng thở dài thán phục, rất nhiều cường giả và đại nhân vật đều hâm mộ Kim Biến Chiến Thần huấn luyện có phương pháp, có thể dạy dỗ ra một chi đại quân trung thành và tận tâm như thế, việc này chính là thực lực.
Sau khi trăm vạn đại quân Kim Biến Thần Đình lui về phía sau, Kim Biến Chiến Thần vẫn ngồi chữa thương, cũng không lo lắng Lý Thất Dạ lại đột nhiên ra tay đánh lén mình.
Mặc dù Kim Biến Chiến Thần muốn đánh nhau chết sống với Lý Thất Dạ, muốn không chết không thôi nhưng Lý Thất Dạ quá cường đại, hắn biết Lý Thất Dạ muốn giết hắn sẽ không cần đánh lén, cho dù Lý Thất Dạ thật muốn đánh lén, trăm vạn đại quân đến bảo hộ hắn cũng không làm nên trò trống gì.
Lý Thất Dạ đứng trên không, hắn không động thủ, chỉ lãnh đạm nhìn mọi việc đang diễn ra, khí định thần nhàn, không cảm thấy sốt ruột hay lo lắng, giống như tất cả đều nằm trong suy tính của hắn.
- Ma úm ma úm!
Vào lúc này phật âm vang vọng thiên địa, trên không trung tỏa ra phật quang, phật hiệu như biển bao vây huyết vụ của Minh Vương Phật.
Trúng một kích vừa rồi, Minh Vương Phật bị đánh thành huyết vụ, nhưng huyết vụ vẫn không tản ra.
Trong huyết vụ xuất hiện phật quang, phật quang hiển hiện, dường như trong phật quang có trăm ngàn Thánh Phật, thậm chí người ta có thể nghe được giọng nói và dáng điệu của Lăng Gia Phật, gương mặt Lăng Gia Phật từ bi, thương cảm chúng sinh, thương tiếc sinh mệnh vạn vật.
Cho nên, trong từng tiếng phật âm, phật hiệu gắn kết với nhau, huyết vụ ngưng tụ thành huyết thủy, chậm rãi ngưng tụ tạo thành thân thể Minh Vương Phật.
- Minh Vương Phật sắp sống lại.
Nhìn thấy việc này, cũng có không ít người lên tiếng thán phục.
- Việc này quá nghịch thiên, bị đánh thành huyết vụ còn có thể phục sinh, Phật gia đại đạo đúng là phật hiệu vô biên.
Không biết bao nhiêu người sợ hãi thán phục.
Bị đánh thành huyết vụ còn có thể sống sót, thực lực như vậy đã đạt tới mức khủng bố.
- Việc này không tính là phục sinh.
Có lão tổ Trường Tồn lắc đầu, nói:
- Minh Vương Phật không tính là chết đi triệt để, cũng không tan thành mây khói chân chính, hiện tại có thể nói hắn đang cải tạo. Nếu như một người thật sự triệt để tan thành mây khói, như vậy còn có thể phục sinh thì quá nghịch thiên rồi, chỉ sợ Thủy tổ cường đại cũng không thể làm được việc vĩ đại như thế.
Trong từng tiếng phật âm, huyết vụ ngưng tụ, huyết thủy chế tạo thân thể Minh Vương Phật, dần dần, Minh Vương Phật lại xuất hiện lần nữa trước mặt mọi người.
Sau khi Minh Vương Phật hoàn thành cải tạo thân thể, mặc dù trên người hắn vẫn tỏa ra phật quang, nhưng bất cứ ai cũng có thể cảm thụ rõ, phật quang trên người Minh Vương Phật đã yếu đi rất nhiều, thậm chí có thể nói không khác gì ngọn nến trong gió, một cơn gió nhẹ cũng có thể thổi tan phật quang.
Phật quang của Minh Vương Phật mỏng manh, sắc mặt hắn tái nhợt, cũng không phải hắn sợ hãi, mà là một kích vừa rồi thiếu chút nữa đánh hắn tan thành mây khói, hiện tại hắn cải tạo thân mình cũng tốn hao khí huyết to lớn, tiêu hao rất nhiều công lực.
Lúc này, có không ít người đều nhìn về phía Lý Thất Dạ, đặc biệt là cường giả tu sĩ trẻ tuổi, bọn họ muốn xem Lý Thất Dạ có xuất thủ hay không.
Ai nấy đều nhìn rõ ràng, lúc này là thời điểm Minh Vương Phật, Kim Biến Chiến Thần suy yếu nhất, nếu như ra tay chém giết Minh Vương Phật, Kim Biến Chiến Thần, chỉ sợ bọn họ không có sức hoàn thủ, thậm chí sẽ tan thành mây khói.
Chỉ tiếc, Lý Thất Dạ không có ý động thủ, hắn vẫn đứng trên không trung, dùng ánh mắt lạnh nhạt quan sát đám người Minh Vương Phật, Kim Biến Chiến Thần chữa thương.
Lý Thất Dạ không ra tay lấy mạng đám người Kim Biến Chiến Thần, rất nhiều đại nhân vật hiểu rõ là chuyện gì.
Tồn tại cường đại như Lý Thất Dạ không cần thiết dựa vào đánh lén để tiêu diệt địch nhân của mình, nếu như hắn thật sự muốn chém giết Minh Vương Phật, Kim Biến Chiến Thần, hắn hoàn toàn có thể quang minh chính đại chém giết bọn họ, hắn không tính lợi dụng lúc đối thủ gặp khó khăn.
- Thủy tổ thứ ba đã sinh ra.
Nhìn thấy Lý Thất Dạ đứng trên không trung, có lão tổ cảm khái nói ra.
- Một thời đại, sinh ra ba vị Thủy tổ, thật sự là thời đại nghịch thiên.
Cũng có cường giả nói thầm một tiếng.
Đương thời, đã có Kim Quang thượng sư, Lan Thư Tài Thánh trở thành Thủy tổ, nếu như xuất hiện đệ nhất hung nhân, đương thời đã có ba vị Thủy tổ.
Mặc dù nói vạn cổ đến nay đã từng có thời đại xuất hiện ba Thủy tổ, nhưng quá hiếm thấy, cho nên một thời đại có ba Thủy tổ là chuyện làm người ta cảm thấy kinh diễm, cũng là thời đại nghịch thiên.
Ầm!
Lại có tiếng nổ lớn vang lên, lúc này, thiên địa chấn động một lúc, năm bóng dáng xuất hiện, chỉ trong nháy mắt lại xuất hiện trên không trung.
- Vân Phong ngũ hữu.
Sau khi năm người hiện thân, lập tức hấp dẫn ánh mắt mọi người, toàn thân Vân Phong ngũ hữu đầy máu tươi, dáng dấp hết sức chật vật, bọn họ đã bị Lý Thất Dạ đánh bay, có thể nói thất bại thảm bại, hơn nữa còn bại rất thê thảm.
Nhưng thương thế của Vân Phong ngũ hữu còn nhẹ hơn Minh Vương Phật, Kim Biến Chiến Thần không ít.
Mặc dù như thế, sau khi trở về, Vân Phong ngũ hữu lập tức chữa thương, bọn họ nhất định phải ổn định thương thế của mình, dựa vào trạng thái đỉnh phong đánh một trận sinh tử với Lý Thất Dạ.
Lúc này, mặc dù chiến đấu đã dừng lại nhưng hào khí cực kỳ nặng nề, không biết có bao nhiêu người nín thở.
Mặc dù Lý Thất Dạ còn chưa ra tay, nhưng mọi người cũng hiểu, vào thời khắc hắn ra tay nhất định sẽ long trời lở đất, chắc chắn là lúc ngươi sống ta chết, đến lúc đó, chẳng biết hươu chết về tay ai, tất cả sẽ có đáp án.
Đương nhiên, thời điểm này đối với song phương cũng chỉ có một trận chiến đến cùng, ngươi không chết, chính là ta mất mạng.
Hiện tại, ai nấy cũng nhìn rõ ràng, cho dù bảy cường giả như Kim Biến Chiến Thần cũng không địch lại một Lý Thất Dạ, bất cứ người nào trong bọn họ cũng không lựa chọn đào tẩu, cũng không sợ chiến, càng không cầu xin địch nhân tha thứ, đến thời điểm này, bọn họ chỉ có chiến đấu đến cùng, không chết không thôi.
Lý Thất Dạ cũng như thế, hắn sẽ không tha cho đám người Kim Biến Chiến Thần, chỉ có chém giết đám người Kim Biến Chiến Thần thì trận chiến tranh nơi đây mới kết thúc.
- Đây mới là quân tử chiến.
Nhìn đám người Kim Biến Chiến Thần chữa thương, Lý Thất Dạ vẫn không ra tay, hắn lãnh đạm và chờ đợi, không ít đại nhân vật thở dài, nói:
- Trận chiến như thế, cho dù chết trận cũng không tiếc.
Trên chiến trường, thời điểm sinh tử tương bác, không ai cho địch nhân của mình cơ hội chữa thương, nếu như địch nhân dừng lại chữa thương, đó là thời cơ chém giết địch thủ tốt nhất, Lý Thất Dạ lại không ra tay.
Cho dù đám người Kim Biến Chiến Thần đang bị thương cũng thản nhiên ngồi đó chữa thương, bọn họ hoàn toàn tin tưởng Lý Thất Dạ tuyệt đối sẽ không ra tay đánh lén bọn họ.
Cho nên, lúc này tất cả mọi người nơi này, cho dù bọn họ sinh tử tương bác, không chết không thôi, đây lại là quân tử chiến, là câu chuyện để người đời nói say sưa.
Qua thời gian thật lâu, toàn thân Kim Biến Chiến Thần, Minh Vương Phật tỏa ra ánh sáng chói mắt.
- A Di Đà Phật!
Người đứng lên đầu tiên chính là Minh Vương Phật, hắn hợp thành chữ thập, chậm rãi nói ra:
- Thiện tai, thiện tai, phong phạm của thí chủ, đời này ta không bằng.
- Việc nhỏ.
Lý Thất Dạ đứng trên không trung, hắn cười nhạt và nói:
- Các ngươi chỉ là người chết mà thôi, chết sớm hay chết muộn đều như nhau.
Hắn nói như thế, mọi người hít thở không thông, đều nhìn nhau, hiện tại chỉ có đệ nhất hung nhân mới có tư cách nói lời này.
- Chết trận thì thế nào, người nào cũng phải chết!
Kim Biến Chiến Thần bước tới một bước, hắn quát lớn, nói năng vô cùng bá khí.
Cho dù bị một quyền của Lý Thất Dạ đánh thủng lồng ngực, Kim Biến Chiến Thần vẫn sinh ra chiến ý mười phần, vẫn tỏa ra sát cơ dạt dào, cho dù hắn biết mình không phải đối thủ của Lý Thất Dạ, cho dù hắn hiểu mình có khả năng chết trận nhưng hắn vẫn không lùi bước, vẫn muốn chiến đấu đến cùng.
Đối với bọn họ mà nói, lúc bọn họ đối địch với Lý Thất Dạ, thời điểm bước qua một bước này thì bọn họ đã không có đường quay lại, bọn họ chỉ có thể đánh một trận, huyết chiến đến cùng.
Cho nên, đối với bọn họ mà nói, chết trận cũng không có gì đáng sợ, huống chi, chết trong tay người mạnh hơn mình cũng không phải chuyện mất mặt gì.
- Can đảm lắm, ta thành toàn các ngươi.
Lý Thất Dạ cười nhạt và nói:
- Đây là cầu được ước thấy.
- Đã đánh cược một lần, chúng ta xuất thủ trước được không?
Lúc này Quyển Vân Thần lên tiếng.
Hiện tại, bọn họ chỉ luận bàn với thân hữu, bày ra tư thế khách khí, việc này cũng làm người ta hoài nghi hiện tại có phải là cuộc chiến sinh tử hay không.
Cho đến hôm nay, cho dù Quyển Vân Thần nghiến răng nghiến lợi hận Lý Thất Dạ, cho dù hắn hận không thể lấy đầu Lý Thất Dạ tế tự con mình, nhưng lúc đối mặt địch nhân cường đại, hắn vẫn tôn kính đối thủ.
- Tốt, ta cho các ngươi cơ hội xuất thủ trước.
Lý Thất Dạ không thèm để ý, hắn cười lớn, rất hào phóng, nói:
- Đây là cơ hội cuối cùng của các ngươi, không có lần sau, các ngươi đều phải chết.
Nếu là trước kia, Lý Thất Dạ nói ra lời lẽ hung hăng bá đạo như vậy, đám người Kim Biến Chiến Thần sẽ tức giận, sát khí sẽ bốc lên tận trời.
Hiện tại, đám người Kim Biến Chiến Thần rất bình tĩnh, cũng bình thản công nhận lời này.