Thiên Yêu giác như thế, cho dù đặt trên lưng, không có bất kỳ người thổi nó lên nhưng vẫn có âm thanh ô ô vang lên, hình như không cần thổi nó, nó cũng phát ra tiếng kèn đáng sợ.
Trong khoảng thời gian ngắn, ánh mắt các đệ tử đều tập trung nhìn sang Thiên Yêu giác, tất cả mọi người trơ mắt nhìn Thiên Yêu giác, ẩn ẩn nghe được tiếng kèn Thiên Yêu giác truyền tới, trong nội tâm không biết bao nhiêu đệ tử sợ hãi, cảm giác hồn phách của mình đang rung động.
- Thiên Yêu giác, Chiến Hổ sư huynh thành công, Chiến Hổ sư huynh đạt được Thiên Yêu giác.
Nhìn thấy Chiến Hổ lưng cõng Thiên Yêu giác, lập tức có không ít đệ tử hoan hô, đặc biệt là đệ tử Yêu tộc, bọn họ hoan hô thật lớn.
Thiên Yêu giác chính là binh khí do Thiên Yêu tổ tiên cường đại của Thần Huyền tông lưu lại, uy lực cực kỳ cường đại.
Từ xưa tới nay, từng có không ít đệ tử Yêu tộc của Thần Huyền tông đều muốn lấy được Thiên Yêu giác, bởi vì nó không phải binh khí thông thường, mà là một kiện kỳ bảo, huyền diệu vạn phần.
Nhưng mà, cho tới nay, không có đệ tử Yêu tộc nào thành công qua, hôm nay Chiến Hổ lại thành công đạt được Thiên Yêu giác, mọi người không thể không kinh ngạc.
Đương nhiên, đối với rất nhiều đệ tử Yêu tộc mà nói, Chiến Hổ đạt được Thiên Yêu giác cũng là vinh quang của bọn họ, bởi vì Chiến Hổ chính là đại biểu cho Yêu tộc bọn họ.
Mặc dù nói, thực lực Chiến Hổ không bằng Hoàng Trữ, nhưng lúc này hắn đạt được Thiên Yêu giác, binh khí này còn mạnh hơn Nhật Nguyệt bảo luân của Hoàng Trữ nhiều.
Cũng khó trách Hoàng Trữ càng cường đại hơn lại lựa chọn đánh cược với Lý Thất Dạ ở cửa thứ tư, mà Chiến Hổ lại đánh cược với Lý Thất Dạ ở cửa thứ năm.
Chiến Hổ có thể đạt được Thiên Yêu giác, trừ thiên phú, thực lực ra, còn có một nguyên nhân khác, còn có quan hệ lớn lao với huyết thống của hắn.
Chiến Hổ rời khỏi binh phần, ánh mắt lạnh lùng và cao ngạo, không hề nghi ngờ, đạt được Thiên Yêu giác, Chiến Hổ đã nắm chắc thắng lợi trong tay.
- Lúc này đây, Chiến Hổ sư huynh thắng chắc rồi, Thiên Yêu giác nơi tay, trừ binh khí của Đạo Quân ra, các binh khí khác đều kém hơn rất nhiều.
Có đệ tử Yêu tộc hãnh diện, cao ngạo nói.
Trong khoảng thời gian ngắn, không biết có bao nhiêu đệ tử Yêu tộc lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ, cười lạnh một tiếng.
- Hừ, xem hắn thế nào, lúc này Chiến Hổ sư huynh thắng, hắn sẽ dập đầu quỳ lạy.
Một đệ tử Yêu tộc khác cười nói.
Còn có đệ tử Yêu tộc khác phụ họa:
- Là hắn đáng đời, không biết trời cao đất rộng, thật cho rằng mình vĩnh viễn bất bại hay sao?
Vào lúc này có không biết bao nhiêu đệ tử nhìn sang Lý Thất Dạ, những đệ tử kia muốn xem Lý Thất Dạ có thể sáng tạo kỳ tích hay không, vào lúc đó cũng lo lắng thay Lăng Hàn.
Chiến Hổ đã lấy được Thiên Yêu giác, Lý Thất Dạ còn hai tay trống trơn, hắn lấy cái gì thắng Chiến Hổ bây giờ?
Hoàng Trữ cười lạnh, lúc này hắn muốn xem xem Lý Thất Dạ thắng Chiến Hổ thế nào, hắn cũng không tin Lý Thất Dạ còn có thể sáng tạo kỳ tích! Huống chi, binh khí trong binh phần là không thể mưu lợi.
- Ngươi thua rồi!
Chiến Hổ đi qua, hắn lạnh lùng nhìn Lý Thất Dạ, cao ngạo nói một câu.
Lý Thất Dạ vẫn lười biếng nằm tại đó, hắn mở mắt nhìn Chiến Hổ, nói:
- Ai nói ta thua?
Chiến Hổ rất ghét dáng vẻ hiện tại của Lý Thất Dạ, bộ dạng lười biếng, Chiến Hổ xem đây là một loại coi thường, khinh thường chính mình, hiện tại hắn muốn giẫm Lý Thất Dạ lên mặt đất, một cước dẫm nát mặt Lý Thất Dạ, nói cho hắn biết, hắn tính là cái gì.
Nhưng, Chiến Hổ áp chế lửa giận trong lòng, hắn dò xét một chút, Lý Thất Dạ hai tay trống trơn, hắn cười lạnh một tiếng, lạnh lùng nói:
- Ngươi không có một kiện binh khí, ngươi lấy cái gì thắng ta!
- Vậy sao?
Lý Thất Dạ lười biếng địa cười nói:
- Đã đến giờ chưa?
Chiến Hổ giật mình, sau đó hắn cười lạnh, nói:
- Tốt, ta sẽ chờ tới thời gian, ngươi có thể kéo dài đến bao lâu?
Trên thực tế, các trưởng lão, hộ pháp ở đây đều cảm thấy kỳ quái, đến bây giờ mới thôi, Lý Thất Dạ vẫn chưa nhúc nhích, hắn lấy cái gì thắng Chiến Hổ bây giờ?
Hiện tại Chiến Hổ đã đạt được Thiên Yêu giác, Lý Thất Dạ muốn thắng hắn, phải lấy được binh khí của Đạo Quân, nhưng mà hiện tại Lý Thất Dạ muốn vào binh phần lấy binh khí của Đạo Quân cũng trễ rồi.
- Thời gian không nhiều lắm, nếu hiện tại đi vào binh phần lấy binh khí, không có khả năng kịp nữa rồi.
Lúc này Thủ tịch trưởng lão cũng nhắc nhở Lý Thất Dạ một tiếng.
Trên thực tế, ngay từ đầu, Thủ tịch trưởng lão đã nhắc nhở qua Lý Thất Dạ đi lấy binh khí, nhưng mà, Lý Thất Dạ lại không quan tâm, hắn vẫn nằm ở đó.
- Ha ha, như thế nào, thua không nổi sao? Hiện tại thua nên muốn kéo dài thời gian hay sao?
Nhìn thấy hai tay Lý Thất Dạ trống trơn, không ít đệ tử đứng về phía Chiến Hổ đã nhịn không được, bọn họ cười lớn và cười nhạo Lý Thất Dạ.
- Hừ, cho dù kéo dài thời gian cũng không dùng được! Hắn còn có thể kéo kéo dài tới khi nào, chỉ cần thời gian cửa thứ năm vừa tới, cho dù hắn muốn quịt nợ, khi đó cũng không phải do hắn.
Một tên đệ tử khác cười lạnh.
- Đừng đó mất mặt xấu hổ làm gì, mau mau nhận thua đi.
Lúc này đã có không ít đệ tử bắt đầu ồn ào, bọn họ huýt gió và khen ngược Lý Thất Dạ, thậm chí còn cười to ồn ào.
Hoàng Trữ cũng lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ, từ từ nói:
- Sư đệ, binh khí Đạo Quân của ngươi đâu? Nếu không có binh khí Đạo Quân, ngươi đừng mơ tưởng thắng được Chiến Hổ huynh.
Hoàng Trữ nói chuyện giống như đang giúp Lý Thất Dạ, nhưng ý ở ngoài lời, hắn đang nói Lý Thất Dạ nên nhận thua đi.
- Hắc, binh khí Đạo Quân? Hắn nằm mơ đi.
Một ít đệ tử ủng hộ Hoàng Trữ, đặc biệt là một ít nữ đệ tử càng mê muội Hoàng Trữ, bọn họ nhìn thấy Hoàng Trữ thua trong tay Lý Thất Dạ thì khó chịu, nhìn Lý Thất Dạ không vừa mắt.
Lúc này, Hoàng Trữ đối nghịch với Lý Thất Dạ, những nữ tử này sẽ đứng về phía Hoàng Trữ, những nữ tử này cười lạnh đầy xem thường, nói:
- Chỉ bằng thực lực Thiết Bì Cường Thể của hắn, chỉ sợ hắn không chiếm được binh khí Huyền giai chứ đừng nói là binh khí Đạo Quân, đời này cũng đừng nghĩ.
- Đúng vậy, ngoan ngoãn nhận thua đi, đừng giày vò khốn khổ như đàn bà.
Những đệ tử nhìn Lý Thất Dạ không vừa mắt liên tục bỏ đá xuống giếng, bọn họ cho rằng, Chiến Hổ có Thiên Yêu giác trong tay đã nắm chắc thăng lợi.
Nếu Lý Thất Dạ thua chắc rồi, bọn họ cũng không buông tha cơ hội cười nhạo Lý Thất Dạ.
- Hiện tại ngươi nhận thua còn kịp.
Chiến Hổ cũng cười lạnh nhìn sang Lý Thất Dạ, lạnh lùng cười cười, nói ra:
- Đợi thời gian qua đi, đến lúc đó, hừ, ngươi không chỉ dập đầu với ta, chỉ sợ ta còn giẫm bẹp cái mặt của ngươi xuống đất!
- Vậy sao? Nói như vậy, ngươi cho rằng mình thắng chắc rồi?
Lý Thất Dạ bật cười, hắn nói một câu.
Chiến Hổ lạnh lùng nhìn Lý Thất Dạ, hắn cũng không tin Lý Thất Dạ hiện tại có thể thắng hắn, thời gian đã không nhiều lắm, cho dù Lý Thất Dạ hiện tại muốn đi lấy binh khí Đạo Quân cũng không kịp.
- Đúng vậy, hôm nay Chiến Hổ ta thắng ngươi chắc rồi!
Chiến Hổ cho rằng mình nắm chắc thắng lợi trong tay, hắn cười ngạo nghễ, nói:
- Mau mau quỳ tới nhận lỗi, dập đầu chín cái với ta, ta tạm tha ngươi một lần.
- Có nghe hay không, mau mau quỳ dập đầu với Đại sư huynh.
Chó săn của Chiến Hổ liên tục kêu gào, đều quát tháo Lý Thất Dạ.
- Sư đệ, thua thì thua, không có gì mất mặt, quỳ xuống dập đầu vẫn là nam nhân.
Lúc này, Hoàng Trữ như rất hảo tâm, hắn đang ép Lý Thất Dạ không thể buống đài Lý Thất Dạ.
- Một đám ngu xuẩn, ngu không ai bằng.
Lý Thất Dạ lắc đầu, cười, sau đó hắn đứng dậy, nói:
- Tốt, nếu ngươi cho rằng nắm chắc thắng lợi trong tay, ta sẽ cho ngươi biết cái gì là trèo cao té đau.
- Hừ, cũng không tin ngươi có thể lấy được binh khí Đạo Quân.
Nhìn thấy Lý Thất Dạ đứng đó, có đệ tử cười lạnh, khinh thường.
Trên thực tế, ai cũng biết, thời gian hiện tại đã không nhiều lắm, ngay cả thiên tài như Cung Thiên Nguyệt lấy được binh khí Đạo Quân cũng cần thời gian nhất định, cho dù hiện tại Cung Thiên Nguyệt ra tay, thời gian cũng không đủ, càng đừng nói Lý Thất Dạ chỉ có thực lực Thiết Bì Cường Thể.
Đối với dạng tin đồn này, Lý Thất Dạ mặc kệ, hắn đi tới bên cạnh binh phần.
Lúc này các vị trưởng lão, các hộ pháp, đám người Bình Thoa Ông đứng trên đám mây cũng nhìn sang Lý Thất Dạ, đến thời điểm này, Lý Thất Dạ vẫn tự tin, hắn như đã tính trước, bọn họ đã muốn biết, Lý Thất Dạ sáng tạo kỳ tích như thế nào.
- Ngươi xác định ngươi thắng chắc sao?
Lý Thất Dạ vừa đi vừa nhìn Chiến Hổ liếc, hắn nói:
- Ngươi bây giờ nhận lỗi với ta còn kịp, bằng không chờ lát nữa rất khó chịu nổi.
Đôi mắt Chiến Hổ bắn ra hàn quang, nói:
- Hừ, ít phô trương thanh thế, có thủ đoạn gì thì dùng ra đi! Hôm nay, ta không chỉ muốn ngươi quỳ xuống, còn muốn giẫm nát cái mặt của ngươi!
- Không biết sống chết, sắp chết đến nơi còn mạnh miệng.
Chó săn bên cạnh Chiến Hổ kêu to:
- Hiện tại xin lỗi Đại sư huynh, nếu không, tự gánh lấy hậu quả.
- Được rồi, nếu các ngươi ngu xuẩn như thế, ta cũng không khách khí.
Lý Thất Dạ tươi cười, hắn chậm rãi xòe bàn tay ra.
- Hừ, hừ, ta cũng không tin ngươi còn có thể sáng tạo kỳ tích...
Có đệ tử thấy Lý Thất Dạ xòe bàn tay ra, cho rằng hắn cố lộng huyền hư, hắn cười lạnh và xem thường.
Nhưng, hắn hắn còn chưa nói xong đã im lặng.
Oanh, oanh, oanh…
Từng tiếng nổ vang lên bên tai, thời điểm Lý Thất Dạ xòe bàn tay ra, tổ phong rung chuyển một thời gian ngắn, từng tiếng vang thật lớn như khai thiên tích địa sinh ra.
Vào lúc này kiếm khí ngập trời, đao mang tung hoành Bát Hoang, uy áp Đạo Quân vô địch... Lực lượng cường đạib ạo phát nghiền áp cửu thiên thập địa!